Hạ Dương lùi lại một bước, chiếc mũi to cũng tiến lên một bước. Nó vẫn liên tục khịt mũi ngửi ngửi trước mặt cậu. Cậu suýt nữa thì ngất xỉu vì hơi thở của đối phương.
Đang run rẩy, bỗng nhiên cậu nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: "Không phải nói là khe nứt không gian ở đây rơi đồ ăn xuống sao? Đồ ăn đâu?"
Hạ Dương nghe tiếng mà người cứng đờ. Cậu chậm rãi quay đầu theo hướng phát ra tiếng nói, đột nhiên đối diện với bốn con mắt - chính xác là bốn con mắt nằm trên cùng một cái đầu!
Tức thì, cậu hít một hơi lạnh vì sợ hãi, nổi hết cả da gà da vịt lên. Đúng lúc này, chú "Pumbaa" phiên bản nâng cấp đứng trước mặt cậu dời mũi sang chỗ khác, khẳng định: "Trên người cậu ta có mùi thức ăn."
Đối diện với “Pumbaa” là một người phụ nữ mặt mèo, toàn thân loang lổ đen trắng với bốn con mắt tò mò đánh giá Hạ Dương: "Cậu ta là đồ ăn à?"
Ở cạnh cô có một người lùn với chiếc đuôi dài, bộ lông màu nâu ấm áp đang lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Hình như cậu ta là Elf."
"Elf?!"
Thình lình Hạ Dương bị ai đó đẩy mạnh một cái. Cậu đối diện với một người chim mỏ nhọn, đôi mắt tròn xoe của người đó không ngừng quan sát cậu: "Elf trông như thế này á hả?"
Người đuôi dài khẳng định: "Đúng là trông như thế này, trong lâu đài rồng bạc có bích họa đó!"
"Không phải nói Elf có cánh sao?" Người chim vỗ vỗ đôi cánh của mình, lại lật qua lật lại Hạ Dương, nhưng người đó không thấy cậu giấu cánh ở đâu.
Bỗng, người đuôi dài thốt lên: "Ơ?"
Rồi tên đó nhảy đến trước mặt Hạ Dương, ngẩng đầu hỏi: "Cậu không phải Elf hả?"
Nãy đến giờ, đầu óc Hạ Dương vẫn đang hoạt động hết công suất. CPU quá tải hơn cả lúc làm bài toán cuối cùng trong kỳ thi đại học, lúc này cậu nên nói "phải" hay "không phải" đây?
Đến mức này, dù cậu có ngây thơ đến đâu, cũng nhận ra mình đã xuyên không rồi. Mà cậu còn xuyên đến một nơi hoàn toàn khác với thế giới của cậu! Nơi này không có con người - nếu không thì họ đã không gọi cậu là Elf.
Có lẽ, Elf ở đây chắc hẳn rất hiếm. Nếu không thì họ đã không lộ vẻ lạ lẫm như vậy, thậm chí phải dựa vào bích họa để nhận dạng. Đây ắt hẳn là một thế giới người thú, mà hình dáng của họ còn khác xa với động vật trên Trái Đất nữa, tuy nhiên cậu không biết trình độ văn minh của họ đến mức nào.
"Tôi... tôi..." Hạ Dương toát mồ hôi lạnh, không thể đưa ra quyết định. Kinh nghiệm làm việc ngắn ngủi đã dạy cậu rằng, trong trường hợp không biết rõ tình hình, nếu cậu muốn thuyết phục người khác thì tốt nhất là không nên nói dối, cũng không nên quá thật thà.
Vì thế, Hạ Dương lựa chọn phương án thành thật một cách khôn khéo, giọng cậu run run, cẩn thận từng câu từng chữ: "Tôi không phải Elf, nhưng tôi không rõ vì sao tôi lại giống Elf đến vậy. Ở quê hương tôi toàn là người như tôi thôi, xin hỏi đây là nơi nào?"
Quả nhiên, những người dân bản địa mặt thú không thông minh bằng con người, nương theo nghi vấn của Hạ Dương mà trả lời câu hỏi của cậu: "Đây là lãnh địa của rồng bạc."
Rồng bạc ư? Đây là lần thứ hai Hạ Dương nghe thấy từ này. Từ “lâu đài của rồng bạc” đến “lãnh địa của rồng bạc”. Nói cách khác, nơi này thuộc về một con rồng?
Hay là một đàn rồng? Cậu không dám chắc.
Cho nên cậu đành gật đầu "ừ ừ", run rẩy định hỏi thêm thì bị chú "Pumbaa" phiên bản nâng cấp trước mặt cắt ngang: "Cậu đến từ đâu? Sao lại rơi vào khe nứt không gian?"
Khe nứt không gian? Chưa đợi Hạ Dương trả lời, những người dân bản địa đã tự tranh luận với nhau.
"Không thể nào! Chưa bao giờ nghe nói khe nứt không gian lại rơi ra Elf."
"Cậu ta nói cậu ta không phải Elf."
"Vậy cũng không thể rơi ra sinh vật sống được."
"Sao lại không thể? Ông của chú của mẹ của anh họ của người bà con với tôi đã từng nhặt được sinh vật sống từ khe nứt không gian đó." Người đuôi dài khoa tay múa chân ước chừng nửa mét: "Thịt ngon lắm."
Hạ Dương: "..."
Sao lại là “đồ ăn” nữa vậy?!
Được nhắc nhở như vậy, những người bản địa trong phòng bắt đầu nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ háo hức. Nhất là cô nàng mặt mèo bốn mắt kia, bốn con mắt trên mặt đảo liên tục, con nào con nấy đều tràn đầy vẻ nóng vội, con nào con nấy đều tỏ rõ sự tham lam.
"Trên người cậu ta có mùi thức ăn." "Pumbaa" bắt đầu chảy nước miếng.
Thức ăn? Trên người cậu đúng là có thức ăn!