Hạ Vân Anh liếc cậu ta một cái, quay sang nói chuyện với cháu trai thì lại dịu dàng: "Về nhà cũng tốt, gần nhà, có thể chăm sóc lẫn nhau, cũng tiện thường xuyên về thăm bà ngoại."
Bà ngoại đang ngơ ngác hồi lâu, nghe thấy mọi người nhắc đến mình, liền hỏi với vẻ hoang mang: "Mọi người đang nói gì thế? Thuê gì mà nhà gì, Dương Dương không phải đang ở nhà sao?"
Hạ Vân Anh khẽ đáp: "Vâng, Dương Dương tốt nghiệp rồi. Chúng con đang nói chuyện bảo nó về quê làm việc, có thời gian thì đến thăm mẹ."
Bà ngoại lại hỏi: "Dương Dương không phải sắp lên đại học sao?"
Hạ Dương trả lời bà: "Con tốt nghiệp đại học rồi bà ngoại."
Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt già nua của ngoại: "Tốt nghiệp khi nào thế? Sao mẹ cháu không nói cho bà biết? Mẹ cháu đâu?"
Lại một vòng lặp nữa, Mạnh Tự Huệ thở dài chán nản. Nó biết mà, chỉ cần anh họ đến, ít nhất bà ngoại phải hỏi mười lần bác gái đi đâu rồi. Cứ như vậy, bữa tối ồn ào náo nhiệt kết thúc, cả nhà đạt được sự đồng thuận, nhiệt liệt chào đón Hạ Dương nghỉ việc về quê, khởi nghiệp làm ông chủ.
Thậm chí ngay cả mặt hàng kinh doanh của cửa hàng cũng đã được bàn bạc xong - siêu thị mini kết hợp với quầy bán hoa quả.
Về chuyện lấy hàng và kênh lấy hàng, Hạ Dương hoàn toàn mù tịt, nhưng đã dựa vào bóng cây lớn thì cậu khỏi phải lo nắng. Bởi cậu có dì đã mở cửa hàng hoa quả mười mấy năm, lại có chú đã lái taxi hơn hai mươi năm. Và dĩ nhiên, ai cũng có các mối quan hệ riêng cả.
Thế nên chỗ lấy hàng ở đâu, lấy những hàng gì, cách sắp xếp kệ hàng và phương thức bán hàng như thế nào, cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng. Những gì Hạ Dương cần làm là giải quyết ổn thỏa công việc hiện tại, nghỉ việc thuận lợi, sau đó về quê tiếp quản cửa hàng là được. Kể cả khi giai đoạn chuẩn bị ban đầu, chính em họ còn có nhiều việc phải làm hơn cậu.
Buổi tối, Hạ Dương và Mạnh Tự Cường chen chúc trên một chiếc giường giống như hồi nhỏ, cậu ta còn an ủi cậu: "Em từng làm thêm ở cửa hàng tiện lợi rồi. Sắp xếp hàng hóa, thanh toán, tổ chức sự kiện em đều biết làm, anh cứ yên tâm!"
Mà cậu vừa thấy buồn cười vừa bất lực, tự hỏi bản thân có phải là đồ vô dụng không, đến cả em trai em gái cũng luôn lo lắng thay cậu. Hai anh em vừa chơi game vừa trò chuyện, mãi đến mười một giờ rưỡi bị chú gõ cửa giục mới chịu đi ngủ.
Hạ Dương trùm chăn, lắng nghe tiếng điều hòa chạy trong đêm. Đây là lần đầu tiên cậu được đi ngủ trước mười hai giờ kể từ khi đi làm. Chăn bông ấm áp, có mùi hương an toàn… Đó là mùi hương của gia đình. Hít một hơi thật sâu, cậu ngủ một giấc ngon lành.
Ở bên kia, Hạ Vân Anh lại trằn trọc không ngủ được.
Mạnh Quảng Hoành nhìn vợ, khẽ hỏi: "Khuya rồi, em còn lăn qua lăn lại làm gì thế?"
Nghe tiếng chồng, dì không những không ngủ, ngược lại còn bật dậy hỏi: "Anh nói xem Dương Dương về thị trấn buôn bán, có được không?"
Chồng dì đáp: "Sao lại không được? Nó chỉ là hơi nhút nhát thôi. Em nói cứ như thằng bé dở lắm vậy! Nó không phải đã tự thi đậu đại học, còn tìm được việc làm rồi sao? Mở một siêu thị nhỏ đâu có khó, chúng ta lo liệu việc lấy hàng cho nó, không được thì sau này anh không chạy tuyến ga tàu nữa, chuyển sang chạy tuyến khu di tích, ngày nào cũng ghé qua cửa hàng xem sao."
Hạ Vân Anh nói: "Em không lo lắng chuyện đó, Dương Dương không được thì còn có Đại Cường mà."
Bà ấy hiểu rõ con trai mình. Tuy học vấn của cậu ta không cao, lại hơi lười biếng, nhưng giao tiếp ứng xử với mọi người thì không có vấn đề gì. Chưa kể từ nhỏ con trai đã thích náo nhiệt, vừa hay có thể bổ sung cho Hạ Dương.
Mạnh Quảng Hoành hỏi tiếp: "Vậy em còn lo lắng gì nữa?"
Hạ Vân Anh mới nói: "Em không phải là... sợ nó vừa về, hàng xóm láng giềng lại nhắc đến chuyện của chị gái với anh rể..."
Nghe đến đây, người chồng cũng im lặng.
Nơi họ ở trước đây là một thị trấn nhỏ khép kín, tổng cộng cũng chẳng có bao nhiêu người. Vì thế nhà ai có chút chuyện gì là nhà nhà đều biết.
Mà năm đó, chuyện bố mẹ Hạ Dương mất tích ồn ào lắm, người trong thị trấn người nào người nấy đều bàn tán xôn xao. Chưa kể, những lời đồn đại đó còn khó tin hơn cả việc bọn họ mất tích, ngay cả ông nghe mà cũng thấy bực mình. Năm đấy Hạ Dương mới mười tám tuổi, tuy trên giấy tờ cậu đã trưởng thành, nhưng thực chất vẫn chỉ là một đứa trẻ, vốn không thể đối mặt được.