Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

Chương 8: Ủng hộ

Nhác thấy tình hình kỳ lạ, Hạ Dương cũng sững người. Cậu giữ nguyên tư thế cầm bát cơm, đảo mắt nhìn trái nhìn phải, dè dặt hỏi: "Sao thế ạ?"

"Không sao, không sao!" Rồi dì gắp một miếng thức ăn để che giấu sự lúng túng, thậm chí dì ấy không để ý rằng mình đã gắp phải quả ớt đỏ dùng để trang trí.

Mạnh Tự Huệ là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh: "Chỉ là hơi bất ngờ thôi."

Hạ Dương nghe thế, chợt hỏi: "Bất ngờ?"

Mạnh Tự Cường tiếp lời: "Khá là bất ngờ đấy! Anh, có phải anh gặp chuyện gì ở ngoài rồi không? Không thì làm sao lại tự dưng á á!"

Lần này là hai mẹ con đồng loạt dẫm lên chân cậu ta.

Hạ Vân Anh mắng con trai mình: "Miệng chó không mọc được ngà voi."

Chính Mạnh Tự Huệ cũng chêm lời: "Không biết nói thì im miệng."

Nhìn đứa con trai khờ, dì nói móc: "Anh trai con giống con à?"

Bỗng bị mắng như vậy, Mạnh Tự Cường thấy ấm ức lắm.

Riêng Hạ Dương nhìn một màn này, cậu chỉ biết cười cười: "Chỉ là, chỉ là thấy ở ngoài cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, lại còn xa nhà..."

"Đúng vậy! Bây giờ không giống thời chúng ta còn trẻ nữa, công việc không dễ làm đâu." Chú của Hạ Dương tiếp lời bọn họ: "Ông Lý bên đội xe của chú ấy, con trai ông ấy một năm thay ba công việc, không có một công ty nào tử tế. Chú thấy một thời gian nữa lại nhảy việc cho mà xem. Còn ông Triệu, con gái học trường top, ôi chao vất vả lắm, ngày nào cũng tăng ca. Con bé thức đêm nhiều quá, hai quầng thâm mắt to tướng, làm vợ chồng ông ấy xót con gái lắm. Chú thấy Dương Dương cũng vậy, gầy rộc cả người rồi."

"Hồi cháu mới tốt nghiệp chú đã nói rồi. Nếu không được thì cứ về quê, nhà mình đâu phải không có mặt tiền đâu. Người ta thuê trọ, mình còn kiếm được tiền, đã vậy mình không phải trả tiền thuê nhà thì sao lại không kiếm sống được? Dì cháu cứ nói bạn bè cháu đều tìm việc ở thành phố lớn, người trẻ tuổi chỉ muốn ở lại thành phố lớn phát triển, cháu vất vả lắm mới học xong, sợ cháu về quê thì buồn."

"Giờ thì tốt rồi! Dương Dương tự muốn về rồi. Vậy chứng minh điều gì? Vẫn là ý kiến của tôi đúng, phải không Dương Dương? Với lại, nhìn cuộc sống thành phố thì thấy hào nhoáng đấy, nhưng thực chất lại rất khổ cực. Mà chúng ta đâu sống chỉ để cho người khác xem. Chưa kể làm thuê cho ai mà chẳng là làm thuê, vậy chi bằng tự chủ cho rồi."

Chú ấy vùa dứt lời, Mạnh Tự Cường đã lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Bố nói đúng! Anh trai nhút nhát như vậy, ở ngoài chắc chắn bị bắt nạt. Vì người hiền lành thì hay bị bắt nạt mà, vậy chi bằng tự mình làm ông chủ."

Cậu ta quay sang, kéo kéo Hạ Dương: "Anh, hay là em làm với anh luôn đi. Anh thuê em, một tháng hai nghìn rưỡi là em làm, ba tháng đầu không cần lương, anh em mình đồng lòng kiếm tiền, được không?"

Tuy nhiên, tạm thời Hạ Dương vẫn chưa thích ứng được với sự thay đổi đột ngột này. Cậu cứ nghĩ đây là chuyện lớn, nên cậu đã chuẩn bị tinh thần phải thuyết phục dì một thời gian dài. Sao giờ lại có vẻ như mọi chuyện đã quyết định xong rồi vậy?

Mạnh Tự Huệ thấy Hạ Dương không nói gì, liền tiếp lời: "Anh tự mình không tìm được việc thì đừng có bám vào người khác. Anh Dương Dương không có nghĩa vụ phải bỏ tiền nuôi anh, anh xem anh có đáng giá hai nghìn rưỡi không?"

Mạnh Tự Cường lại bảo: "Sao em lại nói anh không đáng giá? Anh đi phỏng vấn, người ta đều trả hai nghìn rưỡi đấy."

Mạnh Tự Huệ nghe vậy, nói: "Thế sao không thấy ai nhận anh?"

Anh trai nó cứng miệng đáp trả: "Đó là vì anh không muốn tăng ca! Một tháng nghỉ bốn ngày, chết tao cũng không làm. Anh, anh mau cứu em với! Trước khi kiếm được tiền thì anh cứ lo cho em ba bữa cơm là được, em không cần lương cũng được! Anh chỉ cần đóng dấu vào cái thỏa thuận ba bên cho em là được."

Hạ Dương đành nói: "Được rồi, được rồi. Anh sẽ trả lương cho em, đóng dấu cho em, yên tâm đi."

Nghe cậu nói vậy, Hạ Vân Anh mới bảo: "Trả lương gì chứ! Nó chỉ ham chơi thôi. Hồi đi học không chịu học hành tử tế, thi được vào trường cao đẳng, cao đẳng thì cao đẳng, cũng không biết học, suốt ngày chỉ biết lêu lổng chơi game. Đến lúc đi thực tập thì luống cuống, không tìm được việc, đáng đời nó! Bố nó đặt tên mong nó tự lực cánh sinh, tự cường không ngừng, kết quả thì sao, Mạnh Tự Cường, con nằm tự cường đấy à."

Người chú bị vạ lây vô tội nháy mắt với vợ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hồi đó em chẳng phải cũng nói cái tên này hay lắm sao?"

Hạ Vân Anh rầu rĩ mắng: "Sao tôi biết nó lớn lên lại hư hỏng thế này chứ!"

Mà Mạnh Tự Cường đã quen với sự độc mồm độc miệng của mẹ ruột, chẳng để tâm chút nào, cậu ta lấy ngón tay gõ gõ bàn: "Mẹ, mẹ, mẹ! Đang nói anh con kìa, nói anh con!"