Từ lúc thấy cậu xách sữa vào đã ghi thù rồi đúng không? Tuy nhiên, thân là một người anh trai tốt, dĩ nhiên Hạ Dương phải đáp lại sự quan tâm của em gái, ân cần hỏi: "Em cao mét sáu chưa?"
Rồi ngay sau đó, cậu bị em gái tống cổ ra ngoài: "Em đi giày là cao mét sáu ba rồi!"
Vào lúc ăn cơm, không chỉ em họ, mà dì, chú và cả cậu em họ hậu đậu của cậu đều lo lắng cho sức khỏe của cậu.
"Có phải công việc bận rộn quá không?"
"Không phải đâu! Mọi người không biết đấy thôi, bây giờ người trẻ tuổi áp lực lớn lắm. Đúng không anh?" Mạnh Tự Cường gắp thức ăn cho Hạ Dương, nói tiếp: "Con vừa đi thực tập mới hiểu được điều này. Đúng là tìm việc bây giờ khó vãi chó luôn! Anh, anh ăn nhiều vào, bồi bổ sức khỏe."
Đôi đũa đang giơ lên của Hạ Vân Anh không biết có nên gõ xuống hay không, nhưng con gái bà quyết đoán hơn bà nhiều. Quả nhiên, Mạnh Tự Cường vừa kêu lên "á" một tiếng thì Mạnh Tự Huệ đã thu chân về.
Cậu ta vừa rụt chân về vừa tức giận nói: "Mạnh Tự Huệ! Em lại làm gì thế?"
Mạnh Tự Huệ trả lời: "Còn nói tục nữa thì ra ngoài."
Nhìn em gái mình, cậu ta đáp: "Anh là anh trai của em đấy!"
Nhưng nó không nghe lọt tai: "Hừ."
Đúng lúc đó, chú của Hạ Dương theo thói quen bắt đầu giảng hòa: "Thôi thôi, đừng cãi nhau nữa. Đại Cường, con là anh mà sao lại nói tục trên bàn ăn thế. Huệ Huệ, anh con sai, nhưng con cũng không thể dẫm mạnh vào chân anh con như thế chứ."
Mạnh Tự Huệ chỉ bảo: "Con có dẫm mạnh đâu."
Chú ấy nói tiếp: "Vậy là Huệ Huệ làm đúng rồi, ăn cơm ăn cơm. Dương Dương ăn nhiều vào, đúng là gầy đi rồi. Xa nhà như thế này, ba bữa một ngày không thể tiết kiệm được đâu, nhất định phải chú ý sức khỏe đấy."
Hạ Dương gật đầu, cố gắng ăn thật nhiều. Nhân lúc mọi người có mặt, cậu đợi đến lúc không ai nói chuyện, mới nói với dì rằng chị khách thuê trước đó đã trả phòng. Nghe thế, Hạ Vân Anh bảo: "Thảo nào tự dưng cháu lại về. Thế đã trả lại tiền đặt cọc chưa?"
Cậu gật đầu, dì ấy hỏi: "Trả hết rồi à?"
Thoáng nghĩ về giọng điệu của dì, cậu mới dè dặt đáp: "Trả một nửa ạ."
Rồi cậu nghe thấy tiếng dì thở dài: "Bảo rồi mà, con không nên trả lại cho cô ta. Muốn trả phòng thì có thể bàn bạc đàng hoàng. Đằng này cô ta thì hay rồi, hôm nay báo cảnh sát, ngày mai bắt ma, hết chuyện này đến chuyện khác."
Nghe thế, Hạ Dương chỉ cười không nói gì. Cậu học đại học và làm việc đều ở xa, do đó nhà cửa đều là do chú dì thay cậu quản lý. Cho thuê, sửa chữa, thay ống nước hay lắp dây điện, toàn là dì cậu lo liệu.
Đôi khi chị khách thuê kia tìm xe chở hàng, nhưng chị ấy không tìm được thợ sửa chữa nên đều là chú của Hạ Dương giúp liên hệ. Kể cả trong tiệm có chỗ nào hỏng, tối muộn chú ấy cũng đến sửa.
Sau đó, chị khách thuê kia hốt hoảng báo cảnh sát, mà dì cậu không biết chuyện gì đã bị gọi đến như thể xảy ra chuyện gì động trời lắm. Thế mà chị ấy nói nhà có ma nên muốn trả phòng, làm dì cậu tức điên lên.
"Muốn trả thì trả, cứ phải nói là nhà có ma. Sau này ai còn dám thuê nữa?"
Hạ Dương biết dì đang tức giận vì điều này. Những người làm ăn đều coi trọng sự may mắn, người ta mở cửa hàng kinh doanh là để kiếm tiền, làm giàu, nên nếu nghe nói nhà có ma ám thì sẽ không ai muốn thuê nữa.
Cho dù có người không để tâm, nhưng giá thuê vẫn sẽ bị ép xuống.
Mà thị trấn của cậu đang trên đà phát triển, dì cậu còn đang mong hết hạn hợp đồng thuê nhà năm nay để gia hạn được với giá khác cao hơn. Bây giờ khắp thị trấn đều đồn đại nhà cậu có ma, sao dì cậu không tức cho được.
Thế rồi, Hạ Dương nhân cơ hội nói: "Dì ơi, cháu không muốn cho thuê nữa, cháu muốn tự mình kinh doanh nhỏ ở nhà."
Nhất thời cả bàn ăn im bặt.
Ngay cả Mạnh Tự Huệ cũng cắn đũa ngây người.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Cao bao nhiêu khi không đi giày?
Hạ Dương: Có lịch sự không vậy?
Mạnh Tự Huệ: Cân nặng có thể mặc quần áo, chiều cao tại sao phải cởi giày?
Hạ Dương: Đúng đấy! Muốn cởi thì không cho cởi, không muốn cởi thì cứ bắt cởi. Mặc vào, đều mặc vào hết đi!