Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

Chương 6: Cân nặng

Rồi bà kéo Hạ Dương vào nhà, bảo Hạ Dương chuyển kênh cho bà: "Hình như bà xem kênh tám phải không nhỉ?"

Nhưng cậu nào biết, cơ mà bà ngoại cậu xem đi xem lại cũng chỉ có ba bốn kênh đó thôi. Vì thế cậu chuyển lần lượt từng kênh, bà cụ thấy được kênh muốn xem thì vui vẻ xem được hai phút, rồi lại hỏi Hạ Dương: "Người này là ai thế?"

Cậu chỉ biết diễn viên, không biết tên nhân vật: "Hình như là nam chính ạ?"

Bà cụ nghi ngờ: "Thế à?"

Em họ Hạ Dương - Mạnh Tự Huệ nghe thấy tiếng động liền đi ra từ phòng ngủ. Nó nghiêng đầu nhìn lên tivi, nói với vẻ lạnh lùng: "Không phải đâu ạ. Đây là nam phụ, người xấu xí kia mới là nam chính."

Bà ngoại nghe thế, bảo ngay: "Đúng rồi đấy!"

Thế rồi bà cầm điều khiển từ xa tăng âm lượng, vừa xem vừa cằn nhằn: "Không biết bây giờ phim truyền hình làm ăn kiểu gì nữa. Xấu xí thế này mà cũng cho làm nam chính! Đâu giống thời bọn bà còn trẻ, diễn viên đóng phim người nào người nấy đều xinh đẹp hết. Cháu nhìn xem, người này còn chẳng đẹp trai bằng bố con. Ầy, Dương Dương, sao cháu lại đến đây, mẹ cháu đâu?"

Thoắt cái, Hạ Dương và em họ đồng thanh đáp: "Mẹ cháu đi du lịch rồi ạ."

"Hai bác đi du lịch rồi ạ."

Một lần nữa, bà ngoại lại ngẫm nghĩ vài giây. Bà ấy lẩm bẩm một hồi rằng, hình như đúng là có chuyện này, rồi dạy dỗ hai đứa cháu: "Tìm đối tượng phải tìm người tốt, biết làm việc, không nên nhìn mỗi vẻ bề ngoài. Đẹp trai thì có ích gì! Có ăn được, uống được đâu. Đừng có như bác cháu, không có kỹ thuật, không có bằng cấp, mù chữ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được."

Mạnh Tự Huệ đã trải qua trăm trận chiến, nên chẳng thấy lạ lẫm gì, thản nhiên đáp: "Vâng ạ. Yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc cháu thi vào trường top ạ. Bà ngoại, để anh đi dạy cháu học bài nhé."

Nghe vậy, sự chú ý của bà cụ mới chuyển sang bộ phim truyền hình, chăm chú phân tích xem ai đang nói chuyện với ai.

Bốn năm trước bà bị ngã, sau đó trí nhớ kém đi, không nhận ra người nào với người nào, cứ lúc nhớ lúc quên. Hai năm nay tình hình có nghiêm trọng hơn một chút, phim truyền hình vừa xem xong đã quên ngay. Còn bây giờ, dù bà ấy xem phim gì cũng là phim trinh thám, tâm trí đều dồn vào việc giải mã "anh ấy/cô ấy là ai".

Lại có nhân vật mới xuất hiện, bà ngoại không còn thời gian để ý đến cháu ngoại nữa, phẩy tay: "Đi đi."

Thấy vậy Hạ Dương mới đứng dậy, đi theo em họ vào phòng ngủ của nó.

Phòng ngủ của Mạnh Tự Huệ cũng là phòng học của nó. Một chiếc tủ sách lớn chiếm hết một bức tường, đây là do bố nó - cũng chính là chú của Hạ Dương, đặc biệt tìm người đóng cho cô con gái rượu.

Mà nhà họ là nhà cũ. Năm đó lúc sửa sang thì ở huyện chưa thịnh hành loại tủ sách lớn này, sau đó Mạnh Tự Huệ muốn có nên chú của Hạ Dương liền tìm thợ mộc đóng cho.

Đấy là bằng gỗ thật trăm phần trăm!

Ngoài tủ sách, trong phòng còn có một chiếc bàn học mang phong cách thiếu nữ nữa. Mạnh Tự Huệ đã dùng từ nhỏ đến lớn, đây là chiếc bàn mà nó tự chọn khi bố mẹ đưa nó đến chợ nội thất hồi học tiểu học.

Trên bàn học, ngoài bài tập đang làm và sách tham khảo thường dùng, còn có những món đồ trang trí nhỏ, đồ chơi nhỏ, cùng với đủ loại bút đủ màu sắc. Lúc Hạ Dương vừa bước vào, Mạnh Tự Huệ liền lôi ra từ gầm giường một chiếc cân điện tử, hai tay đút túi quần, hất hàm về phía Hạ Dương: "Cân nào."

Hạ Dương: "..."

Bộ cậu là heo à? Cân xem có đủ cân để mổ thịt không hả?

Hạ Dương vừa oán thầm, vừa bước lên cân điện tử - năm mươi chín phẩy ba ký. Dòm nó, cậu kinh ngạc ra mặt. Cậu chưa đến sáu mươi cân nữa sao?!

Mạnh Tự Huệ nhìn số cân, bảo: "Nhẹ hơn hồi Tết mười cân, thảo nào trông gầy hơn, anh sắp thành cây sào rồi."

Bỗng chốc có quá nhiều điểm đáng ngạc nhiên ập tới, nhất thời Hạ Dương không biết nên ngạc nhiên về cái nào trước. Vì vậy cậu chọn hỏi cái mà bản thân thấy bất ngờ nhất: "Em còn nhớ cân nặng của anh hồi Tết cơ á?"

Vừa nghe, nó vừa đá chiếc cân điện tử về gầm giường rồi đáp: "Trí nhớ của em rất tốt."

Hạ Dương hết biết nói gì: "..."

Đúng rồi… Em là học sinh siêu giỏi, em có đầu óc tốt, em giỏi giang, em tự hào.

Thình lình, nó ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, nhận xét: "Quầng thâm mắt đậm thế. Anh thức khuya hay mất ngủ đấy? Em thấy anh còn cần uống sữa hơn em nữa, trước khi đi ngủ uống một cốc sữa nóng, giúp ngủ ngon."

Hạ Dương nhìn nó trân trân: "..."

Quả là em gái tốt của cậu! Được thừa hưởng sự tỉ mỉ của bố và cái miệng của mẹ.