Nghe vậy, Hạ Dương chỉ biết cười gượng gạo, gật đầu. Rồi cậu ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra đây là hàng xóm cùng tòa nhà với dì.
"Chào cô ạ."
"Ừ, đến thăm bà ngoại à?"
"Vâng ạ."
Một người phụ nữ khác ngạc nhiên nói: "Ôi chao, chàng trai này đẹp trai thật đấy! Con nhà ai thế?"
"Cháu trai nhà bà Mạnh."
"Bà Mạnh nào?"
"Nhà bán hoa quả dưới tầng mình ấy, con của chị cô Vân Anh đó."
"Ồ, cháu nhà Vân Anh à! Trông đẹp trai thật đấy."
Dần dà, Hạ Dương thấy ngại ngại. Cậu muốn chào tạm biệt rồi đi, nhưng lại không tìm được thời điểm thích hợp, đành lúng túng đứng im tại chỗ. Nghe hai cô ngày càng khen cậu nhiều hơn, cậu đi cũng không được, ở lại cũng không xong, khó chịu đến mức muốn nổ tung tại chỗ.
Cuối cùng, cậu cũng đợi được lúc họ ngừng nói bèn vội vàng lên tiếng: "Các cô ơi, cháu đi trước nhé."
"Đi đi, dì cháu đang ở nhà đấy."
Hạ Dương gật đầu, cũng mỉm cười với người cô lạ mặt kia rồi vội vàng bước nhanh đi. Còn hai người đó nhìn dáng vẻ cuống cuồng bỏ chạy của cậu mà bật cười, người cô lạ mặt liên tục cảm thán: "Đẹp trai thật đấy! Đều là người, hai mắt một miệng, sao người ta lại đẹp trai thế nhỉ."
"Đấy là cô chưa gặp bố nó thôi. Ôi chao, đẹp trai dã man! Đẹp trai như người giả ấy. Hồi trước em chồng tôi đi xe đạp về nhà, cứ ngoái đầu lại nhìn, thế là lao thẳng xuống mương."
"Thật á?!"
"Thật! Cả nhà đều biết, kể mãi chuyện này mấy chục năm nay rồi."
…
Từ xa, Hạ Dương nghe loáng thoáng được cuộc trò chuyện của họ. Cậu thầm nghĩ, điều ông ngoại cậu hối hận nhất trong đời chính là việc gả mẹ cậu cho bố cậu. Và điều hối hận thứ hai, là việc để mẹ cậu sinh ra cậu.
Nếu mẹ cậu không nhất quyết phải lấy bố cậu, lại còn khăng khăng muốn sinh ra cậu, vậy thì tình trạng sức khỏe cũng sẽ không xấu đi nhanh như vậy. Ít nhất, mẹ sẽ không đến mức bệnh nặng hôn mê rồi mất tích bí ẩn. Vì thế trước khi qua đời, ông ngoại cậu vẫn còn canh cánh trong lòng về việc con gái mất tích.
Còn bố cậu…
Nói một cách lãng mạn thì bố đã giấu tất cả mọi người, cùng với người vợ bệnh tật của mình tuẫn tình. Còn nếu nói một cách không lãng mạn, vậy thì bố cậu là một kẻ buôn người vô trách nhiệm. Hay suy đoán theo hướng đen tối hơn một chút, có người từng nói bố cậu đã đưa mẹ cậu ra nước ngoài bán nội tạng.
Đối với những lời đồn đại vô căn cứ và vô trách nhiệm này, Hạ Dương từ tức giận chuyển sang thờ ơ, mặc kệ họ muốn nói gì thì nói. Vì cậu luôn tin vào bức thư mà bố cậu để lại, rằng bố chỉ đưa mẹ đi du lịch thôi. Rồi sẽ có một ngày, bố cậu đưa mẹ trở về nhà, và bức thư đó tuyệt đối không phải là thư tuyệt mệnh.
Nhoáng cái, Hạ Dương đã nhìn thấy quầy hoa quả của dì từ xa. Người dì hay nói của cậu đang gọt dứa cho khách. Vừa nhìn thấy cậu, dì liền cầm dao và quả dứa đang gọt dở chạy ra.
"Về lúc nào đấy? Sao không bảo chú ra bến xe đón. Cái thằng bé này! Về nhà cũng không nói tiếng nào... Ai ấy hả? Cháu trai tôi đấy!" Dì vừa trách vừa cười, còn vội vàng gọt nốt quả dứa.
Lúc đó, bà ngoại đang nghỉ ngơi trong nhà nghe thấy tiếng động cũng vén rèm ra, bà thấy đó là Hạ Dương thì vui vẻ nói: "Dương Dương tan học rồi à!"
Nói xong, bà lại tiếp tục ngó ra phía sau lưng Hạ Dương, nghi hoặc tìm kiếm: "Mẹ cháu đâu? Sao cháu lại tự đến thế?"
Tức thì, nụ cười của cậu cứng lại, tiến lên đỡ lấy cánh tay bà: "Mẹ cháu đi du lịch rồi ạ."
Dường như bà ngoại đang ngẫm nghĩ một lúc, nhưng bà ấy không nhớ ra được, liền trách móc: "Không đến thăm tôi, cũng chẳng quản con cái, chắc chắn lại bị bố cháu cản rồi!"
Hạ Dương nghe vậy, ngượng ngùng phụ họa: "Vâng, đều tại bố cháu cả ạ."
Bỗng, dì thở dài: "Dương Dương, dìu bà ngoại vào nhà đi con. Mẹ, mẹ xem phim truyền hình sắp bắt đầu rồi kìa!"
Rất nhanh, bà ngoại bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man: "Phim truyền hình của tôi!"