Sau khi lựa tới lựa lui, cuối cùng Hạ Dương cũng nghĩ ra, hình như chỉ có hai việc mà một mình cậu có thể làm được. Một là mở một siêu thị mini kiểu cửa hàng tiện lợi. Hai là học theo dì cậu, mở một cửa hàng hoa quả nhỏ ở huyện.
Đối với cái thứ hai, cậu có thể trực tiếp dùng kênh lấy hàng của dì, chắc chắn ngay cả việc mặc cả dì cũng sẽ giúp cậu lo liệu. Chẳng qua, trong thị trấn chỉ có cuối tuần đông người, ngày thường không có nhiều khách du lịch, không biết bán hoa quả có được không.
Hạ Dương cầm bút gạch xóa trên cuốn sổ tay trống trơn. Cậu vẫn chưa quyết định được. Đúng lúc cậu còn chưa nghĩ ra nên kinh doanh gì, thì đã có khách mở hàng rồi. Có du khách thấy cậu để nồi ngô trước cửa, liền đến hỏi cậu ngô bán thế nào. Thế là cậu ngẩn người một thoáng, rồi vội vàng tiếp khách.
Đây là một dấu hiệu tốt!
Sau khi gói ngô cho khách, Hạ Dương nhìn con phố đã khác xưa rất nhiều, thầm cổ vũ bản thân. Ma ám thì cứ ám đi, đến nhà cậu mà chỉ dám ăn trộm chút bánh quy, xúc xích thì có gì đáng sợ hơn ông sếp của cậu chứ?
Làm việc gần một năm rồi, cậu không muốn đi làm thêm một ngày nào nữa.
Thị trấn của cậu đã trở thành khu du lịch, cuối tuần có khách du lịch, dù mỗi ngày chỉ bán ngô, xúc xích nướng thôi cũng đủ sống rồi!
Tạm biệt ông sếp đáng ghét. Tạm biệt những tin nhắn và cuộc gọi lúc nửa đêm. Tạm biệt những khách hàng rác rưởi thích quấy rối.
Từ hôm nay, cậu sẽ tự làm chủ!
Kiếm một đồng tiết kiệm năm hào, kiếm hai đồng tiết kiệm một đồng, tích tiểu thành đại, cần cù làm giàu, sớm muộn gì cũng sẽ tiết kiệm đủ tiền để phụng dưỡng bà ngoại.
Đột nhiên, vị du khách kia nói: "Ông chủ, tôi chuyển tiền rồi nhé."
Thoắt cái, khí thế hừng hực của Hạ Dương tắt ngấm. Chết rồi!! Mã QR thanh toán dán trong tiệm vẫn là của chị khách thuê trước kia.
"..."
Hạ Dương nhìn hai bắp ngô, mím môi nở nụ cười: "Vâng, chào mừng quý khách lần sau ghé lại."
_________
Lời tác giả:
Hạ Dương: Ra quân chưa được bao lâu đã "xã hội chết"* ngay cửa tiệm.
Tiểu Lư: Cái cảnh vừa sợ giao tiếp xã hội, vừa chẳng biết làm gì này hình như tôi đã từng thấy ở đâu rồi.
Hạ Dương: Cậu cũng không biết làm gì à?
Tiểu Lư: Tôi biết nấu ăn!
Hạ Dương: Tạm biệt, người thời xưa, tôi biết gọi đồ ăn ngoài.
…
(*) Xã hội chết (社死): là một từ lóng trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ sự việc xấu hổ, ngượng ngùng đến mức muốn "độn thổ". Trong trường hợp này, Hạ Dương dùng từ này để nói về việc cậu vừa mới bắt đầu kinh doanh đã gặp phải sự cố với mã QR thanh toán, khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.
==================================
Một lát sau, Hạ Dương nhận được tin nhắn thoại của chị khách thuê trên Wechat:
"Cậu Hạ này, sao tôi lại nhận được năm tệ thế? Là quét từ trong tiệm à? Ôi trời, xem tôi vội vàng hấp tấp thế này, quên mất không xé mã QR đi, cậu xé đi nhé. Cậu đi đến chỗ kia kìa, ra ngoài đi thẳng có một quán bán kem cuộn, cạnh quán đó có một con hẻm, trong đó có tiệm in, cậu đến đó in mã QR đi."
Rồi chị ấy gửi lại một bao lì xì năm tệ, kèm theo danh thϊếp của ông chủ tiệm in.
Đi ngay, đi ngay đây!
Hạ Dương đóng cửa, chạy thẳng đến tiệm in. Cậu in ba cái trước, hai cái không cán màng, một cái cán màng, hết thảy ba tệ.
Ngồi trước bàn học, cậu mở tấm vải chống bụi mà dì đã phủ lên, sờ sờ chiếc bàn học mà cậu đã dùng từ nhỏ đến lớn. Khi kéo ngăn kéo ra, bên trong còn có tờ rơi tìm người mà năm đó cậu in ra chưa dán hết. Cậu lấy ra một tờ rơi tìm người đã ố vàng, nhìn bức ảnh trên đó, tâm trạng đã không còn kích động như xưa.
Ngồi một lúc, Hạ Dương đóng cửa và bắt xe buýt đến huyện. Lúc đi ngang qua siêu thị, cậu ghé vào mua một thùng sữa. Đứa em họ - con của dì năm nay học cấp ba, vì chiều cao không đủ nên nó mê uống sữa. Hiện tại đã nửa năm không gặp, cậu không biết nó đã cao đến mét sáu chưa.
"Dương Dương?"
Vừa đến khu phố cổ, Hạ Dương đang cúi đầu bước đi thì nghe thấy có người gọi mình, tới khi cậu ngẩng đầu lên nhìn, cậu bỗng thấy quen quen, nhưng không biết đó là ai.
"Đúng là Dương Dương rồi! Con được nghỉ à?" Người phụ nữ đó nhiệt tình chào hỏi.