Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

Chương 3: Trả nhà

Hiện giờ, thị trấn của cậu phát triển khá tốt. Các khu di tích cổ gần đó cũng lần lượt mở cửa, mà bên đó giá cả chỗ ở đắt đỏ nên nhiều du khách lựa chọn ở lại thị trấn của cậu hoặc ở huyện, vì vậy cuối tuần khá nhộn nhịp.

Tuy nhà cậu ở cuối phố, cách cổng thị trấn hơi xa, nhưng dù sao này cũng là đường chính. Cho nên diện tích quán không nhỏ, có sân, có phòng, muốn cho thuê thì không hề khó chút nào.

Chẳng qua, Hạ Dương thấy hơi hoang mang với tình hình lúc này. Cậu nên tiếp tục cho thuê nhà, hay là dứt khoát nghỉ việc tự mình mở một quán nhỏ ở nhà đây? Mấy hôm trước, đồng nghiệp hỏi sao cậu cứ nghe điện thoại của chị khách thuê mãi, lúc đó cậu không nhịn được mà than phiền một hồi, rồi đồng nghiệp hỏi tại sao cậu không tự mở cửa hàng.

Chiếu theo suy nghĩ của dì út và bà ngoại, cậu vất vả lắm mới học đại học, nên ở lại thành phố lớn xông pha một lần, tiền cho thuê nhà có thể hỗ trợ tiền trọ cho cậu ở bên ngoài.

Ban đầu Hạ Dương cũng nghĩ vậy. Cậu hơi mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, từ nhỏ đã không thích giao tiếp với người khác, trong lòng rất kháng cự việc gặp gỡ, giao tiếp, chào hỏi, chẳng phải là người có tố chất buôn bán.

Nhưng sau khi trải qua buổi phỏng vấn thất bại, mất ba tháng tìm việc, cậu bị chuyển từ phiên dịch viên thành nhân viên hậu cần, rồi lại vô duyên vô cớ gánh thêm KPI dự án, trở thành nhân viên sales trá hình dưới danh nghĩa hậu cần. Cứ thế khiến Hạ Dương dần dần mất hết nhiệt huyết với công việc.

Từ lúc vào làm, cậu chưa có một ngày nào vui vẻ.

Giờ đây, với mức lương của nhân viên hậu cần, ngày nào cậu cũng bị trưởng dự án mắng nhiếc, thường xuyên bị buộc phải trả lời tin nhắn, nghe điện thoại lúc hai ba giờ sáng. Vất vả lắm cậu mới có được vài khách hàng, nhưng khách hàng chỉ hỏi giá, buôn chuyện với cậu mà không chịu đặt hàng. Bởi, Hạ Dương sắp sụp đổ rồi!

Quá đáng nhất là có một khách hàng nam suốt ngày tìm cậu nói chuyện trên trời dưới biển mà không chịu đặt hàng, còn nói cậu trông dễ thương, thích cậu. Cậu thấy thật kỳ lạ, đối phương nhìn bằng mắt nào mà thấy cậu cao mét tám khi đi giày lại dễ thương chứ?

Hơn nữa, thích rồi mà cũng không đặt hàng? Đây chẳng phải là quấy rối tìиɧ ɖu͙© trắng trợn sao?

Cậu còn ngây thơ đến mức cầu cứu trưởng dự án hỏi tình huống này phải làm sao. Nhưng vậy mà tên ngốc đó lại đem chuyện này ra nói ở cuộc họp sáng trước mặt toàn bộ đồng nghiệp trong nhóm dự án, bảo cậu quyến rũ đối phương đi.

Trời ơi!! Cậu cũng là đàn ông, quyến rũ cái gì mà quyến rũ?!

Nếu không có hai đồng nghiệp vào làm cùng lúc an ủi cậu, hôm đó cậu đã nghỉ việc rồi.

Một năm gian nan trôi qua, Hạ Dương chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, ngược lại cậu mắc phải tật xấu là cứ nghe thấy tiếng tin nhắn điện thoại là nổi cáu. Không biết trên đời có bệnh sợ mạng xã hội hay không, dù sao thì cậu cũng mắc phải rồi, cậu cũng không muốn tiếp tục làm cái công việc chết tiệt này nữa.

Xét về mặt kinh tế, công việc hiện tại của cậu không tốt lắm. Đầu tiên là công ty ở xa, cách quê cũng rất xa nữa; cậu vừa bận rộn công việc, lại vừa chịu áp lực mà tiền lương chẳng được bao nhiêu, chưa kể chi tiêu mỗi tháng không hề thấp. Cộng tiền thuê nhà với tiền đi lại cũng gần bằng tiền thuê nhà ở quê rồi, ngoài ra mỗi cuối tuần, ngày lễ cũng thường xuyên phải tăng ca. Do đó, cậu làm gần một năm mà chỉ có dịp Tết mới được về thăm bà ngoại.

Càng nghĩ Hạ Dương càng thấy phiền.

Dọn dẹp vệ sinh xong, cậu không thèm để ý đến tin nhắn nhóm trên điện thoại, vứt hai lượt rác rồi quay lại, cậu ngồi trên ghế ngẩn người. Cậu có hơn hai mươi nghìn tệ tiền tiết kiệm, ở nhà không mất tiền thuê nhà, mà vật tư trong thị trấn cũng đầy đủ, mua hàng online cũng tiện, hầu như không tốn chi phí đi lại.

Về chuyện ăn uống, tuy hai năm nay giá cả trong thị trấn có tăng, nhưng so với thành phố lớn thì vẫn rẻ hơn rất nhiều. Chỉ là Hạ Dương đang lo lắng không biết mình có thể làm gì.

Bán đồ lưu niệm? Nhưng cậu không biết cách chào hàng.

Mở quán ăn? Tay nghề nấu nướng của cậu chỉ biết xào cà chua trứng và nấu mì gói thôi.

Đồng nghiệp xem ảnh thị trấn của cậu rồi gợi ý cậu mở homestay, nhưng với số vốn ít ỏi này của cậu thì mở homestay kiểu gì? Hơn nữa, cậu cũng không muốn sửa sang lại nhà cũ. Trước đây khi cho thuê, cậu chỉ cho thuê cửa hàng, sân và một phòng nhỏ, còn những phòng mà trước đây người nhà ở, cậu đều khóa lại không cho thuê.