Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

Chương 2: Trả nhà

Rồi cậu thầm oán trách, nếu có kỹ thuật này, sao không đi cướp tiệm vàng, kho báu, bảo tàng hay ngân hàng gì đó cho rồi? Cần gì phải đến nhà cậu ăn trộm đồ vặt vãnh làm chi.

Hạ Dương kịp thời dừng lại dòng suy nghĩ ngày càng lệch lạc, cậu vẫn không tin trên đời này có tên trộm vừa có kỹ thuật cao siêu, lại vừa chuyên ăn trộm nửa gói bánh quy.

Cậu đoán, nếu không phải có người rất thân quen với chị khách đang chơi khăm, vậy thì chính là chị khách đang bịa chuyện để trả phòng trước thời hạn.

Nhưng chị khách thuê kiên quyết phủ nhận, do chị có một suy nghĩ khác, không khoa học nhưng lại có thể tự giải thích được - có ma.

Chị hạ giọng xuống, thần thần bí bí nói với cậu: "Cậu Hạ này, tôi không có ý gì khác đâu, tôi chỉ nghĩ là, hay là cậu tìm thầy đến xem thử đi? Cậu nói xem, cứ đen một cái rồi lóe lên một cái như vậy, đáng sợ lắm."

Hạ Dương bất lực hỏi: "Cảnh sát không phải nói là do điện áp không ổn định sao?"

Chị khách trả lời: "Thế sao ngày nào cũng không ổn định? Bảy tám giờ tối lúc đang dùng điện thì không sao, cứ đến tối muộn lại không ổn định?"

Cậu mân mê vạt áo, cũng lặp lại lời giải thích mà cậu suy đoán: "Mỗi ngày thời gian đều khác nhau, thời gian màn hình đen dài ngắn cũng khác nhau. Nếu không phải điện áp không ổn định thì chẳng lẽ là..."

Nhưng rồi cậu nuốt lại câu "chị tự ngắt cầu dao" vào trong, nói bóng gió: "Camera của chị nên thay mới rồi?"

Thoắt cái, chị ấy tỏ vẻ không vui ra mặt: "Tôi mới mua có ba năm thôi đó!"

Hạ Dương thở dài, cậu thực sự không thể tưởng tượng nổi việc dùng từ "ba năm" với từ "mới" để miêu tả đồ điện.

Cậu mệt mỏi lẩm bẩm: "Nhưng cũng không thể nào là ma ám được."

Dẫu vậy, chị ấy vẫn vô cùng chắc chắn: "Chẳng phải ma ám thì là gì! Ngoài ma ám ra, còn ai có bản lĩnh lớn như thế nữa?"

Hạ Dương lại thầm oán trách. Nếu cứ phải nói như vậy, cậu thà tin lời dì cậu nói - là do chị khách thuê chê nhà cậu ở cuối phố, làm ăn không bằng nhà đầu phố, nên cố tình ngắt cầu dao rồi bịa chuyện để trả phòng trước thời hạn còn hơn.

Nhưng bất kể nguyên nhân là gì, Hạ Dương cũng không muốn tiếp tục làm khó nhau nữa.

Cậu đã xem camera nửa tháng nay rồi. Mà ngày nào, cậu cũng bị chị khách nhắn tin dồn dập nói nhà cậu có ma, thành ra cậu sắp bị suy nhược thần kinh rồi.

Cuối cùng, Hạ Dương bất lực nói: "Chúng ta vẫn nên nói chuyện trả phòng thôi."

Nghe vậy, chị khách lập tức ngừng kể chuyện ma. Chỉ mất nửa ngày để chị ấy giải quyết xong việc trả phòng, đóng gói, chuyển đi.

Quả nhiên, chị ấy không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Hiệu suất này làm Hạ Dương ngẩn cả người. Dáng vẻ vội vã như chạy trốn của chị khách khiến cậu không khỏi tự trách bản thân, thậm chí là tự nghi ngờ. Chẳng lẽ là do cậu quá xấu xa nên đã trách nhầm chị ấy ư?

Bỗng chốc, cậu có cảm giác quan điểm lung lay.

Đến lúc trả lại tiền đặt cọc, Hạ Dương mới biết chị khách đã quyết định không làm ở đây nữa, muốn về quê. Không biết là chị ấy thật sự bị dọa, hay là có kế hoạch mới. Cậu nhìn chiếc gương bát quái nhỏ mới treo trong phòng, thầm nghĩ, nhỡ đâu chị khách thật sự sợ ma thì sao?

Nhất thời lòng mềm yếu dần, cậu không nhắc đến việc vi phạm hợp đồng giữa chừng sẽ bị trừ tiền đặt cọc, mà trả lại toàn bộ, còn bớt đi tiền thuê nhà mấy ngày của tháng này.

Dù sao thì chị khách thuê cũng đã giúp cậu cải thiện tình hình kinh tế hồi đại học, đặc biệt là lúc tìm việc. Nhờ có tiền thuê nhà, cậu không đến mức phải vay tiền dì để trang trải cuộc sống.

Chuyển khoản xong, chị khách thấy rất ngại. Ban đầu chị định liên lạc với người ta để bán rẻ đồ còn lại trong tiệm, giờ cũng không bán nữa, bèn để lại hết cho Hạ Dương. Một ít đồ lưu niệm nhỏ không đáng tiền thường thấy ở các khu du lịch, còn có nửa tủ kem, đồ đông lạnh, một nồi ngô luộc, một nồi trứng trà và một máy nướng xúc xích.

Trước khi đi, chị khách do dự mãi, cuối cùng vẫn chân thành dặn dò: "Cậu Hạ, nếu cậu ở đây buổi tối thì phải cẩn thận đấy! Tôi thấy không được đâu, cậu cứ bán cái quán này cho người ngoài đi!"

Hạ Dương: "..."

Đối mặt với chị khách nhiệt tình, cậu đành phải nở nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự. Tiễn chị ấy đi xong, cậu đặt chiếc gương đồng bát quái mà chị ấy cố nhét cho cậu xuống, cầm chổi và cây lau nhà lên dọn dẹp vệ sinh.