"Cậu xem này. Khóa cửa không hỏng, cửa sổ cũng còn tốt. Mỗi tối trước khi đóng cửa tôi đều khóa cửa sổ cẩn thận." Chị khách thuê chỉ cho Hạ Dương xem cửa ra vào và cửa sổ nhà cậu.
Năm nay, Hạ Dương hai mươi tư tuổi. Cậu là người địa phương, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, đi làm chưa được một năm, là một nhân viên văn phòng mới vào nghề. Điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và đồng nghiệp là cậu sinh ra ở một thị trấn cổ hẻo lánh, nơi đó đã trở thành khu du lịch, nhờ vậy mà cậu may mắn trở thành chủ nhà cho thuê.
Hiện tại, cậu trở về để giải quyết rắc rối của khách thuê, vì chị khách thuê nhà cậu cứ khăng khăng rằng nhà cậu có ma.
"Nhìn xem, chắc chắn thế này cơ mà, phải không? Không nhấc lên một chút thì không mở ra được, đẩy ra còn kêu ken két nữa!" Chị vừa nói vừa vô thức kéo qua kéo lại cánh cửa gỗ dày nặng đáng thương kia, cả người toát lên vẻ bực bội.
Tất nhiên, Hạ Dương biết những điều chị nói là đúng. Bởi bản lề và khóa cửa này cậu mới thay cách đây ba năm. Nên cậu khẳng định chắc rằng, nó siêu chắc chắn!
Không chỉ phụ kiện chắc chắn, mà nhà cậu cũng chắc chắn nốt. Tất cả gỗ trong nhà đều là gỗ lim do tổ tiên để lại - chắc nịch, bền vững; tường thì xây bằng gạch xanh đá xanh, không giống những công trình kiến trúc cổ mới xây bây giờ; vì thế nhà cậu vừa dày vừa kiên cố, nhất là cánh cửa kia, cứ như cửa thành vậy.
Bấy giờ, chị khách lại nói với cậu bằng giọng cáu kỉnh: "Cửa như thế này, nếu có trộm vào thì làm sao không nghe thấy được? Phải không?"
Hạ Dương liên tục gật đầu.
"Tôi còn lắp camera, nhưng chẳng có ai hết. Cậu đã xem video chưa?"
Hạ Dương lại vội vàng gật đầu, nói: "Xem rồi, xem rồi."
"Có phải không có ai không?"
"Không có ai, không có ai cả."
Thấy thái độ của cậu chân thành, cũng không cãi lại nên rốt cuộc thì chị khách cũng thoải mái hơn một chút. Chị chỉnh lại ngữ điệu cho mềm mỏng, cũng không loay hoay cánh cửa đáng thương kia nữa: "Tuy vị trí nhà cậu hơi hẻo lánh, nhưng làm ăn vẫn được, lại rộng rãi. Tôi làm hai năm mới có chút khách quen. Nếu không phải tối nào cũng xảy ra chuyện đó, tôi cũng không muốn trả phòng giữa chừng..."
Hạ Dương nghe chị khách lải nhải, chỉ biết gật đầu máy móc. Mà “chuyện đó" trong miệng chị ấy chính là việc mỗi tối trong tiệm đều bị mất đồ. Nhưng lạ thay chỉ mất mỗi đồ ăn. Theo lời chị ấy, chị bảo không biết là từ ngày nào bắt đầu bị mất đồ, mới đầu chị còn tưởng là có trộm. Vì thế, chị vội vàng kiểm kê lại toàn bộ đồ có giá trị trong tiệm, tuy nhiên không thiếu một món nào. Không những đồ lưu niệm bán trong tiệm không mất, mà tiền và đồ quý giá khóa trong ngăn kéo cũng không mất.
Do đó, chị đếm đi đếm lại, nhưng suy cho cùng chỉ có đồ ăn là bị mất thôi.
Ấy là xúc xích, bánh mì, bánh nướng, bánh quy… Trong đó vừa là đồ bán trong tiệm, vừa là đồ chị ăn dở, làm chị sợ hết hồn. Thế là, chị khách lập tức báo cảnh sát. Nhưng cảnh sát đến kiểm tra kỹ lưỡng, họ không phát hiện trong tiệm có bất kỳ dấu vết trộm cắp nào, đến cả camera cũng không quay được ai vào cửa sau khi đóng cửa. Họ còn sao chép video giám sát của các cửa hàng khác gần đó, cả ban ngày lẫn ban đêm, đều xem hết, nhưng vẫn không tìm thấy một nghi phạm nào.
Sau khi đi hỏi thăm, hàng xóm xung quanh mới bắt đầu chú ý, kết quả là ngoài nhà chị ra, không nhà ai bị mất đồ cả. Cách nhà Hạ Dương hai căn là tiệm bánh mì, không xa còn có một quán cơm nhỏ, đi thêm năm mươi mét đến đường phụ thì có một tiệm bán đồ ăn chín. Ba nhà này đều dễ đột nhập hơn nhà của Hạ Dương nhiều, nhưng nhà người ta không mất gì cả. Cuối cùng, cảnh sát đoán có thể là mèo hoang hoặc chuột, nhắc nhở toàn bộ người dân trong thị trấn chú ý phòng trộm và vệ sinh.
Vì chuyện này, trong thị trấn còn có mấy hộ gia đình đổi thành cửa an toàn.
Nhưng chị khách thuê không chấp nhận lời giải thích đó: "Nếu là chuột hoặc mèo thì sao camera không quay được?"
Hạ Dương lại gật đầu máy móc. Dù sao thì chị ấy đã khăng khăng cho rằng đó là chuyện tâm linh rồi.
Quả nhiên, chị khách nói tới nói lui, sau chót quay qua nhìn cậu bằng một ánh mắt đầy ẩn ý. Đây lần thứ N chị kể lại trải nghiệm kinh hoàng của mình: "Tôi đã kiểm tra cái camera đó, ôi trời ơi! Cứ đến tối là nó lại đen xì một cái, đen một cái là mất đồ! Cậu xem rồi chứ?"
Hạ Dương nghe vậy, đành cười gượng.
Cậu đã xem, đặc biệt là những đoạn chị ấy đánh dấu trọng điểm, cậu đều xem với tốc độ 0.5. Nhưng ngoài cái màn hình đen giống như lỗi máy kia ra, cậu thực sự không thấy có vấn đề gì.
Trộm thì không thể nào có trộm được. Vì trộm nào mà ăn trộm xong trong vòng một giây vậy?