Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

Chương 10: Ủng hộ

Vả lại, lúc đó cậu đang học lớp 12. Nên sau lần đấy, Hạ Dương - người vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, lại bắt đầu trốn học, không đến trường, ngày nào cũng dán tờ rơi tìm người ở khắp nơi, hoặc là ngồi xổm trước cửa đồn cảnh sát chờ tin tức. Nhưng người trong thị trấn bàn tán nhiều quá, Hạ Dương nghe thấy chướng tai gai mắt, ở đồn cảnh sát không nhịn được đã đánh nhau với người ta mấy lần.

Cũng may là các chú cảnh sát thương tình, không làm gì cậu.

Lúc đó ông ngoại Hạ Dương vẫn còn sống, đến cả hai ông bà già còn không chịu nổi cú sốc đó, nói gì đến việc khuyên nhủ Hạ Dương.

Thấy khuyên cũng không được, quản cũng không xong nên vợ chồng bọn họ dần thấy không ổn. Ngay sau đó, bọn họ đến thị trấn cưỡng ép kéo Hạ Dương lên xe đưa về nhà, cuối cùng cũng ép được cậu đi thi đại học, Đến lúc có kết quả thi, báo nguyện vọng, không một ai nhắc đến việc học ở địa phương cả.

Lúc ấy, họ chỉ nghĩ đến việc để Hạ Dương thay đổi môi trường, phải rời khỏi nơi đau lòng này trước đã. Dần dà năm sáu năm trôi qua, cậu cũng trưởng thành hơn, không còn làm ầm ĩ đòi tìm bố mẹ ở đồn cảnh sát nữa.

Chẳng qua, Hạ Vân Anh thực sự không muốn nghĩ đến việc nhỡ đâu có người nhắc đến chuyện cũ trước mặt Hạ Dương, vậy thì cậu có còn giống như năm đó hay không.

Mạnh Quảng Hoành vỗ vỗ vợ, an ủi: "Chuyện này đã qua lâu rồi, mà giờ Dương Dương cũng đã khôn lớn, hiểu chuyện hơn xưa. Chưa kể ở khu phố cổ này còn được bao người địa phương nữa đâu, không phải họ đều chuyển đến huyện và thành phố rồi sao?"

"Cũng đúng." Hạ Vân Anh thở dài.

Từ khi thị trấn trở thành khu du lịch, giá đất tăng lên, kéo theo tiền thuê nhà đắt đỏ nên rất nhiều người trong thị trấn đã cho người ta thuê nhà để mở cửa hàng.

Dù sao thì thị trấn cũng không tiện nghi bằng huyện và thành phố. Đặc biệt là những nhà có con nhỏ, họ đều muốn cho con cái đến trường học ở thành phố, còn trong thị trấn ngược lại là người nơi khác đến ở nhiều hơn người địa phương.

Mạnh Quảng Hoành nói tiếp: "Bây giờ mọi người đều bận rộn làm ăn kiếm tiền, ai còn nhắc đến những chuyện cũ rích đó nữa."

Hạ Vân Anh đáp ngay: "Nếu có ai dám đến trước mặt nhà mình nói linh tinh, xem tôi có xé rách miệng họ không!"

Chồng dì vội bảo: "Không có đâu, chắc chắn là không có, họ không dám đâu!"

Thấy nguôi giận một chút, dì mới thở dài nói: "Về nhà cũng tốt. Chị gái em sức khỏe vốn không tốt, mà Dương Dương lại giống chị ấy. Hồi nhỏ thằng bé ốm yếu suốt, lớn lên thì khỏe hơn, nhưng từ bé đến lớn chưa bao giờ béo cả. Anh xem bây giờ gầy thế kia, không biết ở ngoài đã chịu bao nhiêu khổ cực, cũng không nói ra miệng bao giờ."

Mạnh Quảng Hoành biết lòng vợ, đáp: "Ừ, Dương Dương quá thật thà."

Hạ Vân Anh giận dỗi bảo: "Đứa nào đứa nấy, chẳng có đứa nào để em bớt lo!"

Mà nghe thế, chú ấy mới nói: "Không phải còn có Huệ Huệ sao? Huệ Huệ ngoan ngoãn thế cơ mà."

Thình lình, dì hỏi: "Mạnh Tự Huệ ngủ chưa?"

Nhớ lại một chút, ông trả lời: "Ngủ rồi, lúc nãy anh nhìn thấy đèn trong phòng tắt rồi."

Nhưng Hạ Vân Anh lại cương quyết bảo: "Không được. Em phải vào xem thử mới yên tâm."

Rồi bà vén chăn lên, rón rén xuống giường, áp tai vào cửa phòng ngủ của con gái nghe ngóng một lúc lâu. Nhưng bà không nghe thấy động tĩnh gì, lúc này mới nhón chân bỏ đi.

Bấy giờ, Mạnh Tự Huệ nằm trong chăn, đeo tai nghe luyện listening, nó nghe xong lại chuyển sang bài tiếp theo. Đúng lúc đó, phần mềm đột nhiên hiện thông báo mất kết nối mạng không dây, sắp sử dụng dữ liệu di động.

Mạnh Tự Huệ thở dài: "..."

Mẹ của nó! Chắc chắn là mẹ của nó! Lại rút dây mạng rồi!

Mạnh Tự Huệ tức giận lật người, nhấn nút phát lại. Không có wifi thì nó không thể nghe lại bài đã tải về trước đó sao?

Hừ.

----------------

Lời tác giả:

Hạ Dương: Tôi có một ý tưởng.

Cả nhà: Kinh ngạc!

Mạnh Tự Cường: Tôi có một ý tưởng.

Cả nhà: Im miệng.

Mạnh Tự Huệ: Tôi có một ý tưởng.

Cả nhà: Vỗ tay!

Thế nhưng, không một ai chịu ngủ ngoan sau khi tắt đèn cả.