Em Cho Anh Một Nửa Sinh Mệnh!

Chương 3

Vừa ra khỏi thôn, Lâm Miểu đã hỏi vị đại sư: “Ban ngày con làm việc, ban đêm có thể về nhà không? Ba và em trai đều lên thành phố rồi, mẹ ở nhà một mình, con sợ mẹ bất tiện, không ai dán thuốc dán cho mẹ.” Mẹ Lâm thường xuyên bị đau vai, Lâm Miểu rất hay giúp mẹ dán thuốc dán.

Đại sư cúi xuống, nhìn vẻ mặt ngây thơ của Lâm Miểu: “Xa lắm, không về được.”

Lâm Miểu nghĩ, chắc đối phương không biết bé có thể cầm đuốc đi đường vào ban đêm, nhất định coi bé như mấy đứa nhỏ trong trong sợ bóng tối, bèn nói: “Không sao đâu, con đảm bảo không chậm trễ phút nào. Con còn thường xuyên đi học ở trấn trên mà.”

Đại sư không nhịn được mà xoa đầu Lâm Miểu: “Chỗ chúng ta đến còn xa hơn trấn trên, rất xa rất xa.”

Lâm Miểu không nói gì nữa. Chẳng trách, những anh trai chị gái trong thôn đi làm xa, đều đến Tết mới có thể trở về.

Bên cạnh, trưởng thôn cau mày nhìn Lâm Miểu. Dù sao đứa trẻ này cũng được ông nhìn lớn lên, mỗi ngày tan học về đều chào hỏi ông, quen thân với tất cả mọi người trong thôn, ông vẫn không yên tâm, nói: “Anh, đứa nhỏ này…”

“Yên tâm đi, không chịu khổ đâu. Chắc chắn sẽ sống tốt hơn ở đây. Tìm mãi mới được một đứa sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm với vị tiểu thiếu gia đó, chắc chắn sẽ không làm khó cô bé.” Đại sư mặc đạo bào màu vàng nói: “Cũng coi như duyên phận. Lão phu nhân bên đó chỉ định phải là trẻ ở nông thôn, nói là mệnh cứng, nhưng tìm mãi mới tìm được mỗi đứa nhỏ này.”

“Không phải anh nói là để chắn tai họa sao?” Trưởng thôn hỏi.

“Mấy chuyện huyền diệu này, ai nói rõ được chứ. Chúng tanphải đi đây, bên đó biết tìm được người rồi, đã đến đón. Gấp lắm rồi, nói là vị tiểu thiếu gia kia lại sốt mê man không tỉnh.” Đại sư mặc đạo bào màu vàng đáp.

Trưởng thôn có chút kinh ngạc: “Sao bọn họ không đi khám bác sĩ?”

“Sao mà không khám? Có mấy bác sĩ gia đình luôn đấy.” Đại sư thở dài: “Những chuyện này, có nói cậu cũng không hiểu. Anh đi trước đây.”

Ra đến đầu thôn, trong thôn không có đường cho ô tô, nên phải đi đường núi. Đại sư rất tự nhiên ngồi xổm xuống: “Ta cõng con xuống núi.”

Lâm Miểu lắc đầu: “Con rất quen với con đường này.”

Nói rồi, Lâm Miểu liền chạy ào về phía trước, mang theo chiếc cặp sách cũ, nhảy nhót chạy xuống núi.

Đường xuống núi, dù là đường dốc, đi đứng rất khó khăn. Đại sư đi từng bước cẩn thận, nhìn cô bé phía trước giống như con bướm nhỏ, không biết làm cách nào mà mỗi bước chân đều chắc chắn, lại còn nhanh như thế.

Xuống đến chân núi, có đường lớn, bên kia có người đang đợi bọn họ.

Đại sư để Lâm Miểu ngồi vào ghế sau, cài dây an toàn cho bé.

Lần đầu tiên ngồi ô tô, Lâm Miểu vừa hồi hộp vừa phấn khích, nhìn đông nhìn tây.

“Chúng ta đi làm cũng ngồi ô tô ạ?” Lâm Miểu hỏi.

Đại sư cũng lên xe, bảo tài xế lái xe đi.

“Đúng vậy.” Đại sư đáp, sau đó nhìn ống quần ướt đẫm và đôi giày vải bộ đội còn dính bùn của Lâm Miểu.

Lâm Miểu bị nhìn như vậy, có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ, chờ đến chỗ nào có nước nhất định phải rửa sạch sẽ.

Đại sư đương nhiên nhớ lúc nãy cô bé này vừa cõng một bó củi lớn và một gùi đầy nấm trở về. Lúc đó, ông thấy dáng người nhỏ nhắn của bé bị đè nặng, nghĩ đến bản thân hồi nhỏ cũng lớn lên ở đây, nhưng cũng chưa từng vất vả như vậy.