Cũng vì thế, ấn tượng của ông về Lâm Miểu khá tốt.
Chăm chỉ, hiểu chuyện, lại tự nhiên hào phóng, ông đương nhiên không khỏi có chút cảm tình. Nhớ đến mẹ Lâm nói là tìm được việc làm, ông liền nói với Lâm Miểu: “Công việc của con chính là ngoan ngoãn, bọn họ bảo con làm gì, con làm cái đó, biết chưa?”
Lâm Miểu không hiểu, bọn họ muốn mình làm cái gì… cụ thể là cái gì? Gặt lúa? Bẻ ngô? Hay đào khoai?
Bé đều có thể làm được!
Nhìn vào đôi mắt trong veo như nước của Lâm Miểu, đại sư nhớ lại tính tình tồi tệ của vị tiểu thiếu gia kia, trong lòng khẽ thở dài một hơi: “Nếu có người mắng con, con cũng đừng để trong lòng.”
Lâm Miểu ngoan ngoãn gật đầu: “Con nhất định sẽ làm thật tốt.”
Cố gắng không bị mắng.
Chiếc xe ô tô chạy trên con đường nhựa đầy bùn lầy, xóc nảy đến khó chịu.
Lâm Miểu nhanh chóng cảm thấy mới mẻ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên bé được ngồi xe ô tô, những cái cây và hoa bên đường đang vùn vụt lùi lại phía sau trông không giống như lúc cô bé nhìn thấy bình thường.
Đại sư nhìn dáng vẻ chưa hiểu sự đời của Lâm Miểu, lo bé sẽ bị ấm ức, liền dặn dò: “Đừng có loay hoay làm ồn, lúc ngồi trong xe thì phải nhìn về phía trước. Khi đến nơi làm việc, cũng không được tùy tiện sờ mó hay ngó nghiêng, biết không?”
Lâm Miểu ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà liếc sang bên cạnh.
Đại sư có chút mềm lòng, quả nhiên là thiên tính của trẻ con, ông nói: “Lần này có thể ngoại lệ, cứ nhìn đi.”
Lâm Miểu lập tức cười ngọt ngào: “Đại sư, ngài thật là tốt bụng!”
Sau đó lại tiếp tục chăm chú nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nhìn một lúc, Lâm Miểu dựa vào cửa sổ, ngủ thϊếp đi.
Dù sao, buổi sáng Lâm Miểu đã phải dậy sớm đi hái nấm, chưa kịp ăn sáng mà đã cùng bạn bè lên núi. Khi xuống núi thì chạy vội một mạch, bây giờ vừa buồn ngủ vừa đói bụng.
Khi tỉnh dậy, Lâm Miểu phát hiện bên ngoài cửa sổ không còn là những dãy núi xanh ngắt nối tiếp nhau nữa.
Lâm Miểu kinh ngạc nhìn ra ngoài, xung quanh là rất nhiều ngôi nhà.
Đại sư quay đầu nói với Lâm Miểu: “Con ngủ thêm chút nữa đi, sắp đến nơi rồi. Lát nữa, nếu người ta hỏi gì thì con cứ thành thật trả lời. Đứa nhỏ, ngủ cũng rất lợi hại, ngủ một giấc ngủ là năm tiếng đồng hồ.”
Lâm Miểu chớp chớp mắt, sao ai cũng dặn mình những lời này chứ, rốt cuộc là bọn họ muốn hỏi cái gì?
Không bao lâu sau, xe dừng lại.
Lâm Miểu nhìn… tòa “lâu đài” trước mặt, kinh ngạc trợn mắt há miệng. Đây là loại nhà bé chỉ từng nhìn thấy trong những cuốn truyện cổ tích mà ba gửi về.
Đại sư kéo Lâm Miểu xuống xe, nói với người đàn ông trung niên ra đón: “Chính là đứa nhỏ này.”
Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Sao lại bẩn thế này?”
“Khi tôi đến, con bé đang trên núi vác củi và hái nấm, về gấp nên chưa kịp tắm rửa.” Đại sư đáp: “Người tôi đã đưa đến rồi, mấy ngày nữa chờ tiểu thiếu gia tỉnh lại, sẽ làm phép.”
Người đàn ông trung niên chỉ có thể nói: “Vất vả cho đại sư rồi.”
Sau đó quay sang nói với Lâm Miểu: “Đi theo ta vào trong.”
Lâm Miểu ngoan ngoãn đi theo, trong lòng có chút lo lắng. Lâm Miểu cảm thấy rất xấu hổ, vì bé chưa tìm được chỗ để rửa tay rửa mặt, sợ bọn họ sẽ không muốn giữ bé lại làm việc nữa.
Bước vào sân, Lâm Miểu nhìn thấy đầy bông hoa rực rỡ, đỏ rực như lửa.