Khi Tô Thiển đi theo sau Cố Chiến, cô hung hăng đạp thật mạnh vào Tô Gia Lâm.
Cố Chiến mang cô tới Cục Cảnh Sát, vừa đến cửa điện thoại của anh vang lên, anh nghe máy, sắc mặt lập tức trở nên rất trầm, không nói câu nào, xoay người lái xe rời đi.
Tô Thiển liền trơ mắt nhìn anh rời đi.
Quên mất dô.
Tô Thiển cảm thấy buồn cười, thái độ của Cố Chiến, chính là kẻ lỗ mãng không thích ở chung với phụ nữ.
Tới Cục Cảnh Sát, Tô Thiển chủ động nói mình chính là chủ chiếc xe gây tai nạn, nhưng không phải cô lái xe.
Sau đó cô mới biết, không phải là tai nạn xe đơn giản, còn đâm chết người.
Sắc mặt Tô Thiển hoàn toàn lạnh xuống.
Đυ.ng vào người ta rồi mang người đến bệnh viện làm kiểm tra, chi trả toàn bộ chi phí chữa bệnh, đến lúc đó lại bồi thường nhiều tiền một chút, đối với Tô gia mà nói, căn bản không thành vấn đề gì .
Nhưng việc đâm chết người thì hoàn toàn khác.
Hơn nữa còn là gây tai nạn bỏ trốn.
Nhất định phải ngồi tù!
Cảnh sát hỏi cô cho ai mượn xe, hoặc là ai lái, bởi vì tất cả camera giám sát tại nơi xảy ra tai nạn đều không có, hộp đen trong xe cũng đã biến mất, nếu cô không thể cung cấp manh mối, cô sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm.
Sắc mặt Tô Thiển càng lạnh hơn.
Cô không ôm hy vọng đối với người Tô gia, nhưng cô không nghĩ tới người Tô gia làm tốt như vậy!
Xoá sạch mọi camera cùng hộp đen, chính là muốn đổ nước bẩn lên người cô.
Người Tô gia có thể vì một đứa con gái nuôi mà làm tới mức này, lại muốn đem đẩy con gái ruột vào vực sâu.
Thật nực cười.
Người Tô gia không phải muốn che chở cho Tô Mạt sao?
Cô thật muốn nhìn xem, người Tô gia sẽ bảo vệ như thế nào!
Cho nên, khi cảnh sát hỏi cô, cô liền nói thẳng xe bị Tô Mạt lấy trộm.
Trộm?
Sau đó đâm chết người, chạy trốn.
Đây là một vấn đề lớn, cảnh sát lập tức tới nhà bắt Tô Mạt.
Yêu cầu phải đối chất trực tiếp với Tô Thiển, nên Tô Thiển không thể rời đi.
Khoảng 50 phút sau, cảnh sát liền mang Tô Mạt đến, cùng tới, còn có anh ba của cô Tô Bác.
Tô Mạt lớn lên rất thanh tú, mang vẻ đẹp ngọc bích, trốn phía sau Tô Bác, chính là một đóa bạch liên hoa.
Cảnh sát nói với Tô Thiển: “Bọn họ nói không có trộm xe của cô, xe cô vẫn luôn do cô lái.”
Tô Thiển nhún nhún vai, nhìn Tô Bác: “Anh ba, chuyện tối nay hẳn là anh rất rõ ràng, xe rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Tô Bác lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Thiển.
“Chính cô lái, bản thân cô không rõ thì còn hỏi ai? Hơn nữa, đừng cái gì cũng đẩy lên người Mạt Mạt, trách nhiệm của mình thì tự mình phải gánh vác!”
Xem đi, đây là anh ba của cô đó.
trách nhiệm của mình thì tự mình phải gánh vác, nói cũng thật đường hoàng.
Tô Thiển mỉm cười nhìn Tô Mạt trốn phía sau Tô Bác: “Còn cô, không có gì muốn nói sao? Có phải cô đâm chết người không?”
Trong mắt Tô Mạt lóe lên ánh sáng, trên mặt lại giống như cô bé không hiểu chuyện đời, cực kỳ vô tội mở miệng: “Chị, chị nói gì vậy… Em không biết.”
Tô Thiển hơi mỉm cười, rũ tay xuống vẽ một ký hiệu cổ xưa, người thường căn bản không nhìn thấy lá bùa kim sắc đã được hình thành, cô đẩy về phía Tô Mạt.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô, có phải đâm chết người hay không!”
Tô Mạt không tự chủ mở miệng: “Là tôi đâm!”
Tô Thiển đắc ý cong khóe miệng, cô vẽ một lá bùa nói thật đánh vào người Tô Mạt, chỉ cần vấn đề cô hỏi, cô ta sẽ trả lời thật.
Thời gian tác dụng có hạn, mười phút.
Trong mắt Tô Bác hiện lên một tia kinh ngạc, “Mạt Mạt, em nói bậy gì đó! Người là Tô Thiển đâm, không liên quan gì đến em!”
Tô Mạt không tự chủ mở miệng: “Không phải, người không phải Tô Thiển đâm, là em đâm. Là em lái xe của Tô Thiển ra ngoài, đâm chết người, là em đâm!”
Tô Thiển nhún nhún vai, “Chú cảnh sát, phá án, cô ta đã thừa nhận rồi. Chuyện này, không liên quan đến tôi.”
“Tô Mạt tiểu thư, nếu cô đã thừa nhận người là cô đâm, vậy cùng tôi đi giải trình một chút!”
Trong mắt Tô Mạt long lanh nước mắt, nhu nhược đáng thương nói với Tô Bác: “Thật xin lỗi anh, em không thể để chị thay em gánh vác trách nhiệm, nếu một hai phải làm như vậy, chị sẽ càng ngày càng xa cách với mọi người, một nhà các anh sẽ càng đi càng xa. Trách nhiệm của em, em sẽ tự mình gánh vác.”
Nói xong, cô ta rơi lệ đầy mặt đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn.
Nhưng vừa xoay người, vẻ nhu nhược đáng thương trong mắt cô ta lại hiện lên sự âm hiểm, còn có hoang mang, cô ta không biết vừa rồi mình bị làm sao, tại sao lại nói thật ra, cô ta không khống chế được bản thân.
Cho nên sau đó cô ta mới nói vậy để cứu vớt.
Tô Thiển vẫy vẫy tay với cô ta: “Giải thích rõ ràng nha, nhưng vạn lần đừng kéo tôi vào đó!”
Tô Bác trơ mắt nhìn Tô Mạt bị cảnh sát đưa vào phòng thẩm vấn.
Tô Bác dùng ánh mắt sắc như dao nhìn Tô Thiển, “Hừ, cô vĩnh viễn đều ích kỷ như vậy. Vì sao tất cả mọi người đều không thích cô? Bởi vì cô vĩnh viễn kém xa Mạt Mạt đơn thuần thiện lương.”
Tô Thiển cười lạnh: “Ý anh là cô ta đâm chết người không muốn tự gánh vác trách nhiệm là thiện lương? Vậy tôi phải thừa nhận, cô ta thật đúng là thiện lương!”
Từ sau khi Tô Mạt tới nhà cô, bởi vì là nhận nuôi, người trong nhà sợ cô ta không thích ứng được, toàn bộ đều sủng cô ta, quan tâm cô ta.
Mọi sự sủng ái của người nhà đều đặt trên người Tô Mạt.
Tô Thiển sao có thể chịu được?
Vì thế cô bắt đầu làm loạn, bắt đầu cuồng loạn, bắt đầu tìm Tô Mạt gây đủ loại phiền toái, chỉ vì muốn được người nhà chú ý một chút.
Nhưng đổi lấy là, sự thất vọng cùng phiền chán của người nhà.
Sau đó, cô cũng thất vọng với người Tô gia rồi.
Hiện tại có thể nói là nhìn cũng chán ghét.
Tô Mạt đâm chết người, bọn họ một hai phải bắt Tô Thiển gánh tội thay, tình cảm của cô cùng Tô gia đã hoàn toàn chấm hết.
Tô Thiển cười với Tô Bác, “Anh có thời gian ở chỗ này nói chuyện với tôi, không bằng ngẫm lại nên làm thế nào để đưa Tô Mạt ra ngoài. Chuyện này, xử lý không tốt, Tô Mạt sẽ phải ngồi tù đó.”
Tô Bác cắn răng: “Cô thật đúng là ác độc!”
Tô Thiển híp mắt: “Các người về sau đừng tới làm phiền tôi nữa, nếu không, tôi sẽ để anh biết cái gì gọi là ác độc thật sự!”
Đi ra khỏi Cục Cảnh Sát, cô có chút mờ mịt.
Cố Chiến nói đi với anh, nhưng người không thấy đâu, cô quyết định vẫn trở về căn chung cư nhỏ của mình.
Vừa chuẩn bị đi, trước mặt liền có một chiếc xe thể thao Lamborghini dừng lại, một người đàn ông đẹp trai mười phần kiêu ngạo bước xuống.
Tống Hằng.
Tống Hằng mang kính râm, khóe môi treo nụ cười tà tứ, trực tiếp đi tới trước mặt Tô Thiển: “Anh Chiến của tôi bảo tôi đưa cô đến biệt thự của anh ấy. Tô Thiển cô được lắm, thành công dựa vào con để thượng vị!”
Tô Thiển trợn trắng mắt.
Đối với phú nhị đại cà lơ phất phơ Tống Hằng này, một chút hảo cảm cũng không có.
Tiệc tối hôm đó Cố Chiến uống quá nhiều, không quan tâm kéo cô vào phòng, lúc ấy Tống Hằng đi ngang qua người cô, cô bảo Tống Hằng cứu cô.
Nhưng Tống Hằng lại chế nhạo nhìn cô một cái, ra dấu hiệu chiến thắng cho cô.
Bảo cô cố lên!
Điều quan trọng nhất là, lúc ấy cô đã dùng hết công đức, không thể vẽ lá bùa nữa, bằng không cô sẽ cho Tống Hằng và Cố Chiến mỗi người một lá bùa tự ngược!
Cũng sau sự kiện đó, cô quyết định phải tích góp công đức, tuyệt đối không thể để công đức của mình có lúc thiếu hụt.
Để tránh có vẽ được bùa tự cứu lấy mình!