Cô khẽ thở dài một hơi.
Quay người cầm lấy hai cuốn sách đưa cho người trên giường, suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói thật với y.
“Ta lấy chữ của huynh đến tiệm sách, chưởng quầy nói chữ của huynh rất đẹp, chép một cuốn có thể kiếm được một lượng bạc, huynh cứ viết xong trước phiên họp chợ lần sau rồi đưa cho ta là được.”
Tiêu Hàm không nhận lấy, chỉ lạnh nhạt nhìn tay cô, ánh mắt dừng ở chỗ ngón tay bị thương của cô, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô.
“Vậy lần trước cô nói mua giấy mực nghiên bút để gϊếŧ thời gian là lừa ta.”
Y dùng câu khẳng định.
Nếu đã quyết định nói thật với y, Lý Diệu Diệu cũng không định giấu giếm.
Cô mím môi gật đầu, nở nụ cười tươi: “Phu thê đồng lòng, không gì không làm được, huynh dùng ưu điểm của huynh, ta dùng sở trường của ta, sớm muộn gì cũng biến căn nhà rách nát này thành nhà mái gạch, rồi lại thành một đại viện.”
Một khi đã bắt đầu vẽ bánh, đương nhiên là càng lớn càng tốt.
Cô đưa tay ra làm động tác vẽ hình ngôi nhà, miệng thì cười nói với vẻ hứng thú.
“Đến lúc đó chữa khỏi chân cho huynh, rồi nạp cho huynh thật nhiều di nương, con cái đầy đàn, hưởng thụ cuộc sống, đúng là cuộc sống thần tiên.”
Nhìn bộ dạng ba hoa chích chòe đầy mộng mơ của cô.
Ngón tay đang gõ mép giường của Tiêu Hàm chợt dừng, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, giọng nói trầm thấp lạnh lùng nhưng vô cùng mê hoặc.
“Lại mua thêm vài tiểu quan hằng ngày hầu hạ cô, có được không?”
Mừng quá hóa rồ, Lý Diệu Diệu đang hào hứng mơ mộng, không nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của người đàn ông.
Cô ngước mắt lên, tưởng tượng lại cảnh tượng trong đầu, chỉ nghĩ thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Giống như con thỏ lén lút ăn vụng, cô che mũi cười khúc khích.
“Cũng không phải là không thể, ta thích...”
Chưa nói hết câu, sắc mặt Tiêu Hàm bỗng trầm xuống, một tay nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước.
Lý Diệu Diệu bị kéo mạnh, ngã ngồi xuống mép giường.
Cô chưa kịp phản ứng thì cánh tay chợt đau nhói, Tiêu Hàm siết chặt vai cô, kéo sát khoảng cách giữa hai người.
Mũi gần như chạm vào nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí kỳ lạ lan tỏa giữa hai người.
Nhìn đôi mắt đào hoa sâu thẳm kia, trong lòng Lý Diệu Diệu bỗng nhiên dấy lên xao động nhỏ, cảm giác kỳ lạ này khiến mi mắt cô không nhịn được khẽ run lên.
Cúi xuống nhìn yết hầu đang nhấp nhô của y, cô cảm nhận rõ ràng mặt mình nóng lên.
Y lại lên cơn điên gì đây?
Thấy cô tránh đi, ánh mắt Tiêu Hàm trầm xuống, môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng thốt từng chữ.
“Gia huấn Tiêu gia ta, nam nạp thϊếp nữ nuôi quan, táng phu táng thê*.”
*Để toai giải thích rõ hơn nha: Ý của anh Hàm là gia huấn nhà anh chỉ cho phép 1 vợ 1 chồng, nếu chồng nạp thϊếp hoặc vợ nuôi trai bao thì coi như người kia đã chết, cả hai cùng phạm gia huấn thì cùng xuống suối vàng😊.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt, cảm giác tê dại khiến trái tim Lý Diệu Diệu khẽ run.
Gia huấn cũng lôi ra rồi, không phải đang đùa cô chứ?
Lý Diệu Diệu kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, ngẩng lên nhìn vào mắt y, cười giả ngu: “Ta chỉ nói vậy thôi mà, phu quân đẹp tựa Phan An, ta có một mình phu quân là đủ rồi, sao có thể để mắt đến người khác.”
Tiêu Hàm còn lạ gì cái miệng luôn nói một đằng nghĩ một nẻo của cô, nên lời cô nói ra, y thường chỉ nghe một nửa.
“Gặp rồi?”
“Hả?”
Lý Diệu Diệu nhíu mày, ngơ ngác hỏi: “Gặp ai?”
Thấy vẻ mặt ngẩn ra của cô, Tiêu Hàm vốn định cảnh cáo cô đừng có mà nuôi mấy ý tưởng lệch lạc đó nữa.
Mục đích đã đạt, phần còn lại để cô tự nghĩ.
Tiêu Hàm thả vai cô ra. nằm xuống nghỉ ngơi, Lý Diệu Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt y một lúc, vẫn chưa hiểu y đang nói đến ai.
Cô ngớ người đi ra khỏi phòng.
Cô vừa cắt vải thô mua từ lần trước, vừa nghĩ lại câu nói của Tiêu Hàm.
Bất chợt, trong đầu bỗng hiện lên câu “phu quân đẹp tựa Phan An, ta có một mình phu quân là đủ rồi”, cộng thêm câu “gặp rồi?”.
Cô bỗng chốc hiểu ra.
Cô quay lại, trừng mắt nhìn cửa phòng, bước tới rồi giận giữ hét lên.
“Đồ điên, chắc là tổ tiên của huynh gặp rồi đó.”
“Tổ tiên của ta gặp hay chưa, nếu muốn biết cô có thể xuống dưới hỏi.”
Giọng nói lạnh lùng không chút luyến tiếc của Tiêu Hàm truyền vào tai Lý Diệu Diệu, thấy y ngồi dựa vào đầu giường, nhàn nhã lật mở quyển 《Thi Kinh》, cô nghiến chặt môi rồi thở dài.
Thực sự muốn bịt miệng y lại.
Nhìn thấy nữ tử tức giận đùng đùng quay người rời đi, ngón tay đang lật giở sách của Tiêu Hàm chợt dừng lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt ngay cả bản thân y cũng không phát hiện.
Một lúc nữa mới nấu cơm tối, Lý Diệu Diệu nhân lúc này cắt vải, may một chiếc túi đeo lưng.
Luồn dây thừng trên miệng túi, như vậy chỉ cần kéo nhẹ hai dây là miệng túi đã khép lại.
Có túi đeo lưng, sau này vào thành mua đồ sẽ tiện hơn nhiều.
So với Tiêu gia nhìn có vẻ hòa thuận, Lâm Đại Lang lại tới đi lui trong nhà không biết bao nhiêu lần.
Thấy hắn cứ đi đi lại lại, Lý Nhu Nhu cũng hoa mắt chóng mặt.
Thực sự không chịu nổi nữa, nàng ta liền đứng dậy kéo tay áo Lâm Đại Lang, quan tâm hỏi: “Tướng công, chàng sao vậy? Từ lúc về đến giờ cứ đi qua đi lại mãi thôi.”
Lâm Đại Lang bị nàng ta kéo lại, cứ như kéo cả ba hồn bảy phách của hắn về luôn vậy.
Hắn vội kéo Lý Nhu Nhu ngồi xuống, kể hết những gì hôm nay mình nghe được thấy được trong thành cho nàng ta nghe.
“Không biết Lý Diệu Diệu nói gì với Lưu gia, nhưng ta thấy lúc cô ta ra ngoài, hình như trong tay còn ôm theo cái gì đó, sau đó cô ta đến tiệm sách, nhận công việc chép sách cho Tiêu Hàm, ta muốn dùng tiền mua chuộc cô ta, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra nên dùng bao nhiêu tiền thì đủ.”
Đợi Lâm Đại Lang nói xong suy nghĩ, nàng ta đã có tính toán.
Nàng ta đi đến trước cửa phòng, ngó trái ngó phải rồi đóng cửa lại, uốn éo đi đến phía sau Lâm Đại Lang, vòng tay ôm lấy cổ hắn, thì thầm bên tai.
Nghe xong, tâm trạng ủ dột của Lâm Đại Lang lập tức thay đổi, thần sắc kiêu ngạo hẳn lên.
“Nương tử nói đúng, thuốc trị bệnh cho Tiêu Hàm đắt như vậy, dù Lý Diệu Diệu có kiếm được nhiều tiền đi chăng nữa, cũng không đủ để mua thuốc.”
Lý Nhu Nhu thuận thế ngồi lên đùi hắn, lộ ra vẻ mặt am hiểu lòng người.
Đôi tay thanh mảnh nhẹ nhàng vẽ một vòng trước ngực Lâm Đại Lang rồi quấn lấy hắn, vô cùng quyến rũ.
“Tướng công, chàng chỉ cần đợi lần sau Lý Diệu Diệu vào thành, vì tiền mua thuốc mà lo sầu, đến lúc đó chàng đưa mười lượng bạc dụ dỗ tỷ ấy, với kinh nghiệm nhiều năm chung sống cùng tỷ ấy của thϊếp, cả đời này tỷ ấy cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế, nhất định sẽ làm theo ý chúng ta.”
Lời vừa dứt, Lâm Đại Lang lập tức cúi xuống hôn nàng ta.
Nữ tử trong lòng thân thể mềm mại yêu kiều, hắn yêu thương ôm nàng ta đi về phía giường, mặt mày tươi như hoa.
“Vẫn là nương tử của ta thông minh, cưới được mỹ nhân thông minh như nàng đúng là phúc phần của ta.”
Thấy nam tử anh tuấn chậm rãi áp xuống, Lý Nhu Nhu xấu hổ che mặt nói: “Tướng công, buông rèm xuống đi...”
Trong phòng uyên ương quấn quýt, ngoài sân, Bạch Liên vừa đi làm về, đang khát nước.
Định gọi Lý Nhu Nhu rót nước nhưng không thấy người đâu, đi ra sân sau thì nghe thấy tiếng thở dốc phát ra trong phòng.
“Tướng công, nhẹ thôi... thϊếp không chịu nổi...”
Âm thanh đó khiến khuôn mặt già nua của Bạch Liên đỏ lên, tức giận nhe nanh múa vuốt phun bãi nước bọt xuống đất.
“Cái con hồ ly tinh này, suốt ngày nhân lúc chúng ta ra ngoài làm việc lại lôi Đại Lang làm chuyện đó, nếu không sinh được cho bà đứa cháu trai mập mạp, xem bà xử lý cô thế nào.”
Bà ta vừa mắng vừa cằn nhằn: “Lý Diệu Diệu tốt xấu gì cũng làm được việc nặng nhọc, còn con hồ ly tinh này chỉ biết hưởng thụ.”
Liên tục “được” Lâm mẫu “nhớ nhung”, Lý Diệu Diệu không nhịn được hắt hơi mấy lần liên tiếp.
Cô vừa định bỏ thêm củi vào bếp thì hắt hơi một cái làm que củi rơi xuống đất, cô không nhặt lên ngay mà vội vàng xoa mũi.
Âm thanh mang theo giọng mũi vang lên: "Là tên khốn nào đang chửi sau lưng ta đấy?"