Lưu Hữu Hành thấy cô mặc áo vải thô, nghĩ có lẽ gia cảnh cô không khá giả.
Suy nghĩ một lát rồi nói: “Ta từng thấy tay nghề của cô, so với việc tìm thợ mộc khác, ta nghĩ cô hiểu rõ bản thiết kế của mình hơn.”
Lời này nghe qua giống như đang chỉ định cô làm vậy?
Lý Diệu Diệu kìm nén nghi hoặc trong lòng, lịch sự hỏi: “Ý của Lưu công tử là gì?”
“Ý ta là bộ nội thất này vẫn nên để cô làm, cô nói cho ta biết lượng gỗ cần dùng, ta sẽ chuẩn bị, nếu tiện, cô có thể ở lại Lưu phủ vài ngày, chờ nội thất làm xong rồi hẵng đi.”
Lý Diệu Diệu suy nghĩ một chút, đề nghị này không tệ, còn có thể ở lại Lưu phủ ăn sung mặc sướиɠ.
Chỉ tiếc… trong nhà còn có một phu quân ốm yếu cần cô chăm sóc.
“Đa tạ ý tốt của Lưu công tử, chỉ là phu quân nhà ta chân không tiện, cần ta chăm lo, nếu có thể, phiền Lưu công tử phái người mang gỗ đến nhà ta, ta làm xong rồi huynh cho người đến lấy.”
Người bình thường nghe vậy chắc sẽ thấy cô lắm chuyện, nhưng Lưu Hữu Hành không những không chê phiền phức mà còn lập tức đồng ý.
“Được, cô ghi lại địa chỉ cho ta, hai ngày nữa ta cho người mang gỗ qua.”
Nói rồi, hắn lấy ra mười lượng bạc đặt lên bàn.
“Mười lượng bạc này là tiền đặt cọc, sau khi hoàn thành ta sẽ đưa thêm mười lượng nữa.”
Nhìn bạc trên bàn, trong lòng Lý Diệu Diệu lập tức cảnh giác, cô cũng không phải đang làm nội thất cho quan phủ.
Trong điều kiện không có sẵn vật liệu, chỉ tính công thiết kế và chế tác, mười lượng bạc đã là nhiều rồi.
Lưu Hữu Hành thấy cô không nhận ngay, trong lòng càng chắc chắn suy nghĩ của mình, nữ tử này cẩn trọng hơn hắn tưởng.
“Lý cô nương đừng căng thẳng, mười lượng bạc này cô cứ yên tâm nhận, ta không có ác ý, chỉ là sau khi cô làm xong nội thất cho muội muội ta, ta còn muốn bàn với cô một vụ làm ăn khác.”
“Làm ăn?” Lý Diệu Diệu bình tĩnh nhìn hắn.
“Ừ, tổ tiên ba đời nhà ta đều là thương nhân, từ xưa đến nay, thương nhân không thể tham gia khoa cử, vậy nên ta muốn đưa sản nghiệp của Lưu gia trải dài khắp Đại Giang Lý Bắc, trở thành đệ nhất phú thương An Bình Quốc.”
Lưu Hữu Hành đứng lên, bước đến bên đình, ngẩng đầu nhìn trời, từng câu từng chữ đều không còn vẻ bỡn cợt.
Giống như hắn cố tình dùng thái độ tùy tiện để che giấu dã tâm to lớn của mình.
Những lời này rơi vào tai Lý Diệu Diệu, nghe giống như đang oán trách trời cao bất công.
Oán trách triều đình vì sao không cho thương nhân được tham gia khoa cử.
“Về chuyện làm ăn, đợi Lý cô nương hoàn thành nội thất rồi chúng ta bàn tiếp.”
Lưu Hữu Hành quay đầu nhìn, thấy sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ, hắn liền khôi phục vẻ cợt nhả thường ngày.
Thật ra Lý Diệu Diệu cũng đoán được ý đồ của hắn, cố ý để cô làm bộ nội thất này, chẳng qua chỉ là muốn thử tay nghề của cô mà thôi.
Cô không hề tỏ ra phấn khích, chỉ khẽ gật đầu.
Viết lại địa chỉ, cầm bạc rồi rời khỏi Lưu phủ.
Lâm Đại Lang đi theo sau cô suốt đường đến Lưu phủ, thấy Lý Diệu Diệu theo người hầu đi vào, hắn đầy vẻ khó hiểu.
“Sao cô ta có thể vào Lưu phủ?”
Hắn đứng chờ bên ngoài gần một canh giờ, đến khi thấy Lý Diệu Diệu chào tạm biệt tiểu tư rồi rời đi, hắn lại tiếp tục bám theo cô đến tiệm sách.
Lý Diệu Diệu đưa tờ giấy đầy chữ của Tiêu Hàm cho chưởng quầy.
Chưởng quầy vừa nhìn thoáng qua đã thốt lên kinh ngạc: “Nét chữ mây trôi nước chảy, bút lực hùng hậu, nét bút thanh thoát tựa mây khói. Chữ đẹp… chữ đẹp.”
Lý Diệu Diệu nhìn bàn tay chưởng quầy kích động đến run rẩy, cô từng xem qua chữ y viết, cô không hiểu thư pháp, chỉ cảm thấy đẹp.
Nhưng đẹp đến mức khiến tay người ta run lên sao?
Bắt gặp ánh mắt có phần nghi hoặc của Lý Diệu Diệu, chưởng quầy cũng nhận ra mình thất thố, hơi xấu hổ xin lỗi.
“Xin lỗi cô nương, ta hơi kích động.”
“Không sao.”
“Không biết người viết ra những chữ này là ai? Giang mỗ muốn kết giao.”
Nghĩ đến Tiêu Hàm bên ngoài ôn hòa, bên trong cổ quái, rồi lại nhìn Giang chưởng quầy, một người đọc sách trong ngoài như một.
“Người viết là phu quân ta, nhưng chân chàng không tiện, không thể vào thành, e rằng khó có duyên gặp gỡ với Giang chưởng quầy.”
Nghe vậy, Giang chưởng quầy tiếc nuối thở dài một tiếng.
“Ta bận rộn kinh doanh tiệm sách cũng chẳng thể đi đâu xa, xem ra, ta và tri kỷ có duyên không phận rồi.”
Lý Diệu Diệu vốn là người thô kệch, không hiểu tâm tư của người đọc sách, càng không hiểu sao lại có thể kết giao tri kỷ chỉ qua nét chữ.
Nhưng cô vẫn khách sáo nói một câu: “Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp.”
“Cô nương nói chí phải.”
Một câu nói ấy lại khiến Giang chưởng quầy như được tiếp thêm sức sống, cẩn thận cất tờ giấy có chữ của Tiêu Hàm, vẻ mặt đầy trân trọng.
Sau đó mới quay lại nói với Lý Diệu Diệu: “Cô nương, vừa hay ta có một vị khách muốn tìm bản sao của《Kinh Thi – Tiểu Nhã》, tiền công là một lượng bạc, cô đem về nhờ phu quân sao chép lại nhé.”
Nhận lấy một bản gốc cùng một quyển sách trắng từ tay chưởng quầy, Lý Diệu Diệu lật xem qua, sách vở là thứ quý giá, người chép sách đều phải đặt cọc một khoản bạc, đợi đến khi chép xong bản sao, giao lại bản gốc, tiền cọc mới được hoàn lại.
“Giang chưởng quầy, cần đặt cọc bao nhiêu? Khi nào phải giao lại?”
“Không cần đặt cọc, người có thể viết ra chữ như vậy, ta tin nhân phẩm của các vị.”
Giang chưởng quầy vừa nói vừa lật lại sổ sách, xem ngày khách đến lấy bản sao, rồi bảo với cô: “Giao vào ngày chợ phiên lần tới là được.”
Thấy chưởng quầy lại cầm tờ giấy kia lên, chăm chú quan sát, Lý Diệu Diệu khẽ nhướn mày.
Đây chính là sức hấp dẫn của tri kỷ sao?
“Ta nhớ rồi, đa tạ Giang chưởng quầy, ta xin cáo từ.”
“Đi thong thả.”
Lý Diệu Diệu đeo giỏ trên lưng, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe trong tiệm sách vang lên một tiếng thở dài.
“Nét chữ đẹp như vậy, ta phải đóng khung lại, để bọn trẻ học hỏi.”
Khóe mắt Lý Diệu Diệu giật giật, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, thấy Giang chưởng quầy cầm tờ giấy vội vã đi vào hậu viện, chắc là để đóng khung chữ nhỉ?
"Chẳng qua chỉ là Tiêu Hàm tiện tay viết vài chữ thôi mà, còn đóng khung để cho con cái ngắm? Có cần khoa trương đến mức đó không trời."
Cô lắc đầu, không hiểu nổi. Nghĩ đến chuyện bánh đậu xanh trong nhà đã hết.
Cô lại mua thêm một hộp, còn mua một xâu kẹo hồ lô, vừa ăn vừa đi về nhà.
Lâm Đại Lang đi theo cô ra đến tận cổng thành mới dừng lại, hắn cảm thấy không thể dùng cách trước kia để dọa dẫm Lý Diệu Diệu được, mà phải tìm cách mua chuộc cô.
Lúc Lý Diệu Diệu về đến nhà, thời gian đã trễ hơn một canh giờ so với dự tính.
Vừa bước vào cửa, cô liền cảm thấy bầu không khí âm u nặng nề, ngước mắt lên nhìn, thấy Tiêu Hàm đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cô.
Cô nhíu mày khó hiểu.
Cúi đầu nhìn toàn thân mình, rồi còn giơ tay lên ngửi thử tay áo.
Trên người ta đâu có mùi gì đâu, huynh ấy nhìn cái gì thế?
Cô nghĩ gì hỏi nấy: "Trên người ta có gì à?"
Tiêu Hàm thản nhiên liếc nhìn cô, trong đáy mắt ẩn chứa chút âm trầm, khẽ siết tay bóp nát viên đá trong tay.
"Cô về trễ rồi."
Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc, cũng chẳng nghe ra được ý trách móc.
Lý Diệu Diệu chớp mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhưng vô cùng lãnh đạm kia, chợt có một cảm giác kỳ lạ, như thể y đang trách cô về muộn?
Thấy Tiêu Hàm không nói gì mà chỉ lặng lẽ trở về phòng, cô liền gạt bỏ suy nghĩ ấy.
Quả nhiên là ta nghĩ nhiều rồi.
Tâm tư đàn ông sâu như biển, không đoán nổi.
Mà cô cũng không muốn đoán.
Cô mang đồ đã mua vào trong phòng, tiện thể cất bạc vào hộp, đếm sơ qua, trong hộp gỗ nhỏ có khoảng mười sáu lượng bạc.
Đại phu nói muốn chữa lành chân cho y có thể phải tốn năm sáu trăm lượng, mà hiện tại cô mới kiếm được con số lẻ của nó.