Lý Diệu Diệu tận dụng vài ngày trước khi Lưu Hữu Hành đưa gỗ đến, tranh thủ làm xe lăn.
Vết thương trên tay chỉ mới liền một lớp sẹo mỏng, nhưng khi cô sử dụng công cụ làm việc và thực hiện những công đoạn phức tạp, vết sẹo sẽ bị rách ra.
Cô cắn răng chịu đau, nhìn thấy vết máu lấm tấm trên băng vải.
Mỗi lần nhìn thấy vết thương trên tay, cô đều muốn bỏ đó, đợi cho vết thương lành hẳn rồi làm tiếp, nhưng khi cô định ngừng tay, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông trong phòng, một tay chống nạng, một tay chép sách.
Ánh mắt cô sẽ vô thức dừng lại ở đôi chân dài bị che khuất lớp vải thô.
Cả ngày ở trong nhà cũng chẳng vui vẻ gì phải không?
Ông nội đã từng nói, cho dù là kết bạn hay kết hôn, quan trọng nhất là sự chân thành, nếu không thì mọi chuyện đều không bền lâu.
Nhìn vào vết máu trên băng vải, cô gập ngón tay giống như một con tôm đang co lại.
Có lẽ do tác động tâm lý, cô cảm thấy không đau như trước nữa.
Cô thở ra một hơi, tự cổ vũ chính mình.
Trong lòng thầm nhủ: Thôi vậy, cứ làm tiếp cho xong.
Làm xong càng sớm càng tốt, rồi dẫn huynh ấy ra ngoài đi dạo, biết đâu quan hệ của hai người sẽ tốt hơn thì sao?
Cô cầm công cụ và tiếp tục làm việc, người đàn ông đang chép sách trong phòng chợt dừng lại.
Y làm như vô tình nhìn ra sân, đôi mắt sâu thẳm hiện lên chút nghi hoặc.
Cô ta đang định làm gì vậy?
Cứ như thế trôi qua hai ngày, xe lăn gần như đã hoàn thành.
Sau bữa tối, Tiêu Hàm đi đến phòng tắm tắm, Lý Diệu Diệu mang cái ghế nhỏ ra ngồi trên bậc thềm để tiêu cơm, cô xoa bụng, ngước lên nhìn vầng trăng sáng như đĩa ngọc trên bầu trời đêm.
Đôi mắt hạnh ngó nhìn xung quanh, phát hiện ngay cả những đám hoa dại ẩn dưới mái hiên cũng phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Tiếng ếch kêu từ cánh đồng vọng lại, khổ trung tác lạc cũng có vẻ thú vị.
Ánh mắt cô lại dừng trên chiếc xe lăn chưa hoàn thành bên cạnh, xoa cằm lẩm bẩm: "Chỉ cần xử lý bánh xe nữa là xong, nhân lúc trăng sáng, làm cho xong cũng được, coi như kết thúc tâm sự trong lòng."
Mơ ước của cô là làm cá mặn, nhưng nói làm là làm là thói quen của cô.
Nói vậy, cô xắn tay áo lên, vào phòng lấy công cụ làm tiếp.
Khoảng nửa canh giờ sau, khi cô gần như hoàn thành, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh lớn như đá rơi xuống nước từ phòng tắm vang lên.
“Tùm” một tiếng khiến Lý Diệu Diệu giật mình, bánh xe trong tay cũng rơi xuống đất.
Cô vỗ vỗ ngực, cau mày nhìn về phía phòng tắm.
"Huynh ấy làm gì trong đó vậy?"
Lý Diệu Diệu nghi ngờ, đứng dậy bước nhanh về phía cửa phòng tắm.
Tiêu Hàm đang ngồi trong bồn tắm, ban nãy bị trượt ngã khiến mái tóc đen nhánh ướt sũng nước, năm ngón tay dài siết chặt thành bồn tắm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, huyết dịch trong cơ thể cuồn cuộn sôi trào.
Gương mặt thanh tú lúc này trắng bệch đến gần như trong suốt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt y đang đỏ lên.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, giọng y trầm thấp khàn đặc lại lạnh lùng sắc bén.
"Không được vào!"
Tay Lý Diệu Diệu đặt trên cửa bỗng khững lại rồi từ từ rút lại, nhận ra giọng nói của y có gì đó khác thường, như thể đang cật lực che giấu gì đó.
Cô mím môi, khẽ hỏi: "Huynh bị ngã sao? Cần ta giúp không?"
Vừa dứt lời, người trong phòng tắm đáp lại ngay lập tức, giọng nói khàn đặc, không hề ngắt quãng mà đáp lại.
"Không cần, một lát là ổn."
Lý Diệu Diệu nghiêng đầu, lòng đầy nghi hoặc.
Giọng của Tiêu Hàm sao nghe lạ thế nhỉ?
"Vậy nếu huynh có chuyện gì thì gọi ta nhé."
Bên trong không có tiếng đáp lại, Lý Diệu Diệu bĩu môi, đi mấy bước qua bên cạnh tường rồi tựa người vào rào gỗ, ánh trăng lấp lánh chiếu xuống kéo dài bóng của cô.
Hắt lên cánh cửa.
Cô nghĩ mãi vẫn cảm thấy không ổn, rón rén tiến lại gần cửa, nhìn trộm vào trong.
Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cô kinh ngạc há hốc mồm.
Ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng, dưới ánh sáng bạc, Lý Diệu Diệu thấy hai tay Tiêu Hàm dang rộng đặt lên thành bồn tắm.
Cơ bắp trên cánh tay y mạnh mẽ cân đối, không hề yếu đuối như vẻ ngoài của y.
Cô khép miệng lại, ánh mắt từ từ dừng lại ở cổ y, rồi di chuyển xuống phía dưới, cơ ngực rắn chắc, giống như là luyện tập lâu năm mà ra.
Điều khiến Lý Diệu Diệu kinh ngạc nhất là một vết sẹo rõ ràng chạy từ vai xuống ngực rồi kéo dài xuống bụng.
Đường nhân ngư rắn chắc nổi bật lên, giống như đường cong của một con cá đang bơi ẩn hiện dưới làn nước.
Ánh trăng chiếu lên mặt nước, tạo thành những gợn sóng lấp lánh.
Hình như cô nhìn thấy đôi chân dài của y đang ẩn hiện trong nước.
Khi nhận thấy làn da trắng ngần lúc ẩn lúc hiện kia, mặt Lý Diệu Diệu lập tức đỏ bừng, vội vàng quay đi không dám nhìn tiếp.
Trong miệng lẩm bẩm: "Ta... không phải ta cố ý nhìn trộm đâu."
Bất chợt, cô lại nhớ tới lúc trước khi giúp y ngâm tay, hình như cánh tay y cũng có một vết sẹo rất sâu?
Nghĩ vậy, cô quyết định nhìn kỹ thêm lần nữa.
Đồng thời tự trấn an bản thân.
"Không phải ta cố ý nhìn trộm đâu, ta chỉ là muốn xác nhận tình trạng cơ thể huynh thôi."
Cô tự tẩy não xong, lại cẩn thận nhìn qua khe cửa, lần này, ánh mắt cô tập trung vào khuôn mặt y.
Lý Diệu Diệu nhận ra, so với vết thương trên người, trạng thái hiện tại của Tiêu Hàm mới là điều không ổn.
Trán y lấm tẫm những giọt nước nhỏ, không rõ là mồ hôi hay nước, đôi mắt hoa đào nhắm chặt, đôi mày nhíu lại, gương mặt như bị nỗi đau khổ cực lớn giày vò.
Ngay sau đó, y thở hổn hển một tiếng, hơi ngẩng đầu lên, những giọt nước thuận theo động tác ngẩng đầu lăn dài trên cằm, trượt xuống cổ rồi chui vào trong nước.
Cảnh tượng đó quyến rũ mê người giống như nam yêu tinh trong truyện tranh, nhìn đến mức khiến Lý Diệu Diệu cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đôi mi của cô không ngừng run rẩy, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn.
Cô nuốt khan một cái, xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Lông mày hơi nhíu lại, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng.
Huynh ấy làm sao vậy?
Âm thanh nghe không giống đau đớn khi bị ngã?
Trong lúc cô đang nhìn lén và suy nghĩ, Tiêu Hàm dùng nội lực đè ép huyết dịch đang phun trào trong cơ thể, nhưng không những không ngăn lại được, mà du͙© vọиɠ lại từng chút một xâm chiếm tâm trí, ăn mòn lý trí của y.
Khuôn mặt y càng ngày càng đỏ.
Để kiềm chế cơn đau, y bỗng cắn chặt môi dưới, môi mỏng dần dần trở nên tái nhợt.
Giống như đang bóc vỏ quả trứng đã luộc chín.
Máu tươi từ môi y trượt xuống, chảy xuống cằm rồi xuống cổ.
Dường vẻ như chỉ có nỗi đau này mới có thể khiến y tạm thời giảm bớt du͙© vọиɠ trong cơ thể, y càng cắn chặt môi.
Nhìn máu trên môi y càng lúc càng nhiều, Lý Diệu Diệu bỗng cảm thấy tim mình như bị nắm chặt, đập thình thịch như đánh trống.
"Sao huynh ấy lại tự làm tổn thương bản thân vậy?", cô hoảng hốt khẽ thốt lên.
Thấy y như vậy, Lý Diệu Diệu lo y sẽ chết ở bên trong mất, không thèm quan tâm liệu y có giận hay không, cắn răng đẩy cửa bước vào.
Khi cô lên tiếng, đôi mắt nóng bỏng của Tiêu Hàm bỗng mở ra.
Đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía cửa.
Giọng nói lạnh lùng khàn khàn không chút cảm xúc phun ra một chữ.
"Cút!"
Lúc y lên tiếng, Lý Diệu Diệu cũng đồng thời bước vào.
Cô đứng đối diện với ánh mắt sắc bén của người đàn ông, thấy đôi mắt của y hiện lên tia máu, vành mắt đỏ lên.
Kết hợp với vết máu ở khóe miệng.
Lúc này, cô bỗng tin rằng những câu chuyện ma quái về cương thi tuấn mỹ thực sự tồn tại.
Cô giả vờ không nghe thấy lời y nói, bước đến trước mặt y, giọng nói đầy quan tâm.
"Để ta dìu huynh đứng dậy."
Nữ tử ngược sáng chậm rãi bước tới, mờ mờ ảo ảo, càng đến gần, Tiêu Hàm ngửi thấy mùi hương từ cơ thể cô, khiến máu trong người y cuộn trào càng thêm dữ dội.
Y nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giọng nói khàn khàn đầy du͙© vọиɠ vang lên.
"Lý Diệu Diệu, ta bảo cô cút, nghe không hiểu à?"