Ta Có Phu Quân Nhất Mực Cưng Chiều, Ngươi Có Không?

Chương 4: Đại hôn

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

“Lễ thành, đưa vào động phòng.”

Khương Dung được đám người hầu vây quanh, đưa đến phòng tân hôn.

Nàng tháo khăn voan xuống, ánh mắt khẽ quét qua khắp căn phòng.

Long phượng hoa chúc chiếu thành đôi, rèm lụa uyên ương thơm ngào ngạt.

Người hầu đều lui xuống hết, Tạ Lăng Hi vẫn đang kính rượu ở bên ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn nàng và nha hoàn Nghênh Xuân luôn không rời nàng nửa bước.

Khương Dung lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ, đưa cho Nghênh Xuân: “Mang bột này đi đổ vào rượu hợp cẩn.”

“Tiểu thư, trong này là gì vậy?” Nghênh Xuân đổ bột vào rượu, tò mò hỏi.

Khương Dung mỉm cười, từ tốn đáp: “Là Hạc Đỉnh Hồng, loại độc dược gặp máu là sẽ bị nghẹn cổ họng.”

“Hả… Tiểu thư, người… người muốn đầu độc thế tử gia sao?” Nghênh Xuân kinh hãi, cả người run rẩy.

Khương Dung cong môi cười nhạt: “Không phải ta, mà là ngươi.”

Nói xong, nàng bỗng lớn tiếng kêu lên: “Người đâu, có kẻ muốn mưu hại thế tử!”

Tạ Lăng Hi rất nhanh đã được mời đến.

“Phu quân, ta vừa mới vén khăn voan ra, muốn lén ngắm thử xem phòng tân hôn của chúng ta trông như thế nào, không ngờ lại bắt gặp nha hoàn này đang lén bỏ thuốc độc vào rượu hợp cẩn. Ả ta muốn hại chết chúng ta!” Khương Dung níu tay áo Tạ Lăng Hi bày ra vẻ mặt sợ hãi, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Nghênh Xuân hoảng loạn quỳ sụp xuống đất, dập đầu liên tục: “Nô tỳ không có! Tiểu thư, Hạc Đỉnh Hồng là người đưa cho nô tỳ, nô tỳ nào dám mưu hại thế tử!”

Khương Dung lạnh lùng phản bác: “Mưu sát phu quân là tội nặng, bị xử lăng trì, ta nào ngu ngốc đến mức tự tìm đường chết? Huống hồ, nếu muốn hại thế tử, ta đã chẳng vạch trần hành vi của ngươi.” Khương Dung nói có sách mách có chứng.

Nghênh Xuân hoàn toàn không ngờ được rằng Khương Dung bẫy ả ta như vậy, ả ta hoảng loạn nói: “Nô tỳ bị oan! Nô tỳ thật sự không hề mưu sát thế tử! Thế tử, xin thế tử minh giám! Là tiểu thư hãm hại nô tỳ!”

“Lôi xuống, đánh chết.” Tạ Lăng Hi lạnh lùng cắt ngang lời kêu khẩn cầu của Nghênh Xuân.

“Nô tỳ bị oan mà!” Nghênh Xuân kêu gào thảm thiết, Kinh Trập bịt miệng ả ta lại rồi kéo ra ngoài.

Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Kiếp trước, Tạ Lăng Hi cũng ra lệnh đánh chết Nghênh Xuân, bởi vì chỉ có người hầu thân cận nhất với Khương Dung mới có thể ra tay hạ độc nàng.

Y gϊếŧ Nghênh Xuân, sau đó thay cho nàng một nha hoàn khác.

Kết quả, Khương Dung vì báo thù cho nha hoàn mà đâm y một nhát.

Cả một đời của hai người họ đều chìm trong hiểu lầm và oán hận, để rồi bỏ lỡ nhau.

Khương Dung ngẩng lên nhìn người trước mặt, tốt quá rồi, kiếp này nàng sẽ không để bi kịch lặp lại nữa.

Tạ Lăng Hi cũng đang chăm chú nhìn nàng. Tại sao nàng lại gϊếŧ chết nha hoàn thân tín của mình chứ?

Nàng đang định làm gì?

Nhưng y không muốn nghiên cứu sâu thêm về bí mật của nàng, chỉ cần nàng an tâm ở lại Bắc Vương phủ, ở lại dưới sự bảo vệ che chở của y, thế là đủ rồi.

Sợ là nàng chỉ giả vờ ngoan ngoãn, trong lòng luôn nghĩ đến việc bỏ trốn.

“Phu quân, giờ đã không còn sớm, chúng ta có phải là…” Khuôn mặt Khương Dung khẽ ửng đỏ, câu nói còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hốt hoảng của một nha hoàn:

“Thế tử, không hay rồi! Nhị tiểu thư đột nhiên thổ huyết, xin ngài mau tới xem!”

Đôi mắt Khương Dung tối sầm lại. Ồ, muốn phá rối đêm động phòng của bọn ta sao?

………

Bắc Vương phủ, Du Nhiên các.

Một nữ tử mặc áo vàng nhạt thêu hoa mẫu đơn, trên tay áo điểm xuyết họa tiết bươm bướm ngồi trước bàn trang điểm, nàng sai nha hoàn bôi một lớp phấn trắng dày lên mặt mình.

“Biểu tỷ khóc thương tâm như vậy, biểu tỷ mới là người duy nhất ta chấp nhận là tẩu tẩu của mình, ta tuyệt đối không để con đàn bà xấu xa Khương Dung đó cướp mất ca ca ta!”

Nàng chính là Tạ Nhược Kiều, nhị tiểu thư của Bắc Vương phủ, muội muội ruột của Tạ Lăng Hi.

“Tiểu thư, người mau nằm xuống! Thế tử gia sắp tới rồi!” Nha hoàn đứng gác ngoài cửa chạy vào nhắc nhở.

Tạ Nhược Kiều lập tức nằm lên giường, giả vờ như bệnh nặng. Tay nàng cầm một chiếc khăn tay thêu hoa dính máu, đôi mắt ngấn lệ nhìn người mặc hỉ phục đang bước vào cửa.

“Huynh trưởng, muội thổ huyết rồi, khụ khụ khụ—”

Ánh mắt Tạ Lăng Hi dừng lại ở lớp phấn trắng dày cộm trên mặt nàng, vị đại phu râu bạc mà y đưa cùng tới lập tức tiến lên bắt mạch.

Một lúc sau, ông ta nhíu mày nói: “Mạch tượng của nhị tiểu thư không có gì đáng lo cả…”

“Ta… ta đâu phải bị bệnh bình thường, sao ông nhìn ra được!” Tạ Nhược Kiều buồn bã yếu ớt nói:

“Ta là bị người ta khắc!”

Một nhũ mẫu già bên cạnh Tạ Nhược Kiều tiến lên một bước, cung kính nói: “Thế tử gia, nhị tiểu thư hôm nay vẫn khỏe mạnh bình thường, bỗng dưng lại thổ huyết, đây chắc chắn không phải bệnh, mà là bị người mệnh cứng khắc!”

“Vậy nhũ mẫu, người mệnh cứng đó là ai?” Tạ Nhược Kiều cố ý hỏi.

Nhũ mẫu đáp: “Trong phủ trước nay luôn yên ổn, hôm nay chỉ có Thế tử phi vừa mới vào phủ. Nàng ta từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, mệnh mang sát ý, chính là kẻ đại hung! Nhị tiểu thư chính là bị nàng ta khắc. Hơn nữa, với mệnh cách của nàng ta, không chỉ nhị tiểu thư, mà Thế tử và lão Thái phi cũng sẽ bị nàng ta hại.”

“Cái gì? Ta thổ huyết thì thôi đi, nhưng cô ta còn muốn khắc tổ mẫu và ca ca ruột của ta ư? Như thế sao được!” Tạ Nhược Kiều cố tình làm ra vẻ hốt hoảng kêu lên: “Người phụ nữ này tuyệt đối không thể giữ lại! Huynh trưởng, mau đưa cô ta đi đi! Tạ gia chúng ta không chịu nổi việc bị cô ta khắc đâu!”

Tạ Lăng Hi mặt không biểu cảm nhìn màn kịch mà nàng đang diễn, trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn thấy có chút buồn cười.

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói trong trẻo của nữ nhân: “Muội muội nói vậy là không đúng rồi. Ta là đích thê được Thế tử dùng đủ tam thư lục lễ cưới về, từ nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ đến thân nghênh đều đủ cả. Có lẽ vì muội chưa xuất giá nên không biết, nạp cát chính là nghi thức đưa tên và bát tự của ta vào tổ miếu nhà muội để xem quẻ. Nếu tổ tiên Tạ gia không phán quẻ cát, hôn sự này sao có thể thành?”

“Chư vị tiên tổ Tạ gia trên cao đều thấy rằng việc cưới ta là đại cát, xác nhận bát tự của ta và Thế tử tương hợp. Vậy mà lại có kẻ dám chống lại ý của tổ tiên Tạ gia, bịa đặt rằng cưới ta không may mắn?”

Cả phòng im lặng như tờ.

Một nữ tử mặc hỷ phục đỏ rực, đầu đội phượng quan bước vào phòng. Vẻ đẹp của nàng rực rỡ khuynh thành, khí chất đoan trang, đôi môi mỏng mang theo ý cười nhàn nhạt, ánh mắt lạnh thấu xương.

Ai dám chia rẽ nàng và phu quân?

Kẻ đó sẽ bị nàng tiêu diệt.

“Phu quân, mụ già này dám nói xằng nói bậy trước mặt muội muội, lừa gạt muội ấy.” Khương Dung ngước mắt nhìn nam nhân ngọc thụ lâm phong kia, lông mày khẽ cong lên, nói: “Đáng gϊếŧ.”

Nhũ mẫu vừa nghe thấy vậy chân liền nhũn ra, suýt thì quỳ sụp xuống đất, hoảng hốt vội nhìn về phía Tạ Nhược Kiều, “Tiểu thư, cứu mạng!”