Ta Có Phu Quân Nhất Mực Cưng Chiều, Ngươi Có Không?

Chương 5: Cứu nàng ấy, một lần cuối cùng

Tạ Nhược Kiều bị những lời này làm cho á khẩu. Nàng vốn định lợi dụng việc cha mẹ Khương Dung mất sớm để làm lớn chuyện, nhưng lại quên mất rằng còn có lễ nạp cát.

Tổ tiên đều cho rằng đây là hôn sự đại cát, ngươi lại bảo không may? Ngươi còn giỏi hơn cả tổ tiên sao?

“Nhưng mà hôm nay ngươi vừa gả vào phủ, ta liền thổ huyết, chuyện này giải thích thế nào đây?” Tạ Nhược Kiều cố chấp cãi cùn.

Ánh mắt Khương Dung lướt qua khuôn mặt trát phấn trắng bệch của Tạ Nhược Kiều, môi khẽ cong lên: “Nhị muội muội xem ra quả thực là bị cái gì đó khắc rồi. Nếu ta tính không nhầm, thời gian muội thổ huyết vừa đúng lúc trong phủ dùng trượng hình xử một tội nô.”

“Nếu nói vậy thì là Nghênh Xuân khắc muội muội rồi, ả ta chết không cam lòng nên quay về dọa muội, ta tuyệt đối không thể tha cho ả ta! Người đâu, mang thủ phạm lên đây!”

Thế tử phi ra lệnh, Kinh Trập lập tức quay sang xin chỉ thị của Tạ Lăng Hi.

Đôi mắt Tạ Lăng Hi sâu thẳm khó đoán, nhưng y cũng không ngăn cản: “Làm đi.”

Không lâu sau, Kinh Trập mang một thi thể đẫm máu bước vào.

Nghênh Xuân bị đánh chết, toàn thân bê bết máu, gương mặt dữ tợn, đôi mắt trừng lớn, chết vô cùng thê thảm.

“Đi ra! Mau ném ra ngoài! Đừng có mang người chết vào phòng ta!” Tạ Nhược Kiều sợ đến nỗi nhảy từ trên giường xuống, sinh khí dồi dào, không còn chút dáng vẻ yếu ớt nào, thất thanh hét lớn:

“Làm gì vậy? Ngươi muốn làm gì hả? Mau vứt cái thứ này đi! Huynh trưởng! Huynh mau quản nàng ta đi…”

Tạ Lăng Hi nhắm mắt làm ngơ, muội muội này của y quả thật nên bị dạy cho một bài học rồi.

Gan lớn bằng trời, còn dám lừa y.

“Nhị muội đừng hoảng. Muội vừa nhìn thấy ả ta bệnh tình lập tức tốt lên, chạy được nhảy được, điều này chứng tỏ ta đoán đúng rồi, quả thật là ả ta khắc muội. Muội yên tâm, tẩu tẩu sẽ thay muội xả giận, đem ả ta đi thiêu thành tro, để nàng hồn bay phách tán.”

Khương Dung cười nhạt, dứt lời liền cầm lấy giá nến trên bàn, ném thẳng vào thi thể Nghênh Xuân.

Ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.

“Nhị muội muội cứ từ từ xem nhé, đợi ả ta cháy hết, bệnh của muội sẽ khỏi thôi.”

Tạ Nhược Kiều kinh hãi đến phát điên, đáng sợ quá đi!

Khiêng một thi thể đẫm máu đến đặt trước mặt nàng đã đủ kinh khủng rồi, vậy mà còn đốt xác ngay tại chỗ…

Hu hu hu…

Tẩu tẩu mà ca ca vừa mới cưới về đáng sợ quá đi mất!

“Ta khỏi rồi, khỏi rồi! Bệnh của ta khỏi thật rồi! Mau đem hết những thứ này ra ngoài đi! Hu hu hu…” Tạ Nhược Kiều sợ đến nỗi khóc nức nở.

Khương Dung khẽ mỉm cười hài lòng.

Kiếp trước nàng sống ở Bắc Vương phủ mười năm, tính cách của từng người trong Tạ gia nàng đều hiểu rõ.

Tạ Nhược Kiều bản tính không xấu, nhưng hành sự không biết chừng mực.

Kiếp trước nàng ấy cũng từng nhiều lần gây khó dễ cho Khương Dung, tất cả những chuyện đó đều là do biểu tỷ của nàng ấy Trần Thái Vy đứng sau giật dây, giở trò ly gián.

“Nhị muội muội tại sao lại khóc vậy?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói mềm mại yếu đuối, một nữ tử mặc đồ màu xanh trông mềm yếu như cành liễu trước gió bước vào.

“Biểu tỷ cứu muội với!” Tạ Nhược Kiều lập tức chạy tới trốn sau lưng người vừa mới đến.

Trần Thái Vy nhìn Tạ Lăng Hi trước, sau đó quay sang Khương Dung, lúc này mới hơi đỏ mặt nói: “Muội nghe nói nhị muội bị bệnh nên đến thăm, không ngờ biểu ca và Khương cô nương cũng ở đây… Khương cô nương chớ trách mắng, nhị muội bướng bỉnh, nếu muội ấy làm sai chuyện gì thì biểu tỷ ta đây sẽ thay muội ấy chịu trách nhiệm.”

Ánh mắt Khương Dung lạnh lẽo nhìn Trần Thái Vy.

Kiếp trước Trần Thái Vy là người đầu tiên tỏ ra thân thiện với nàng, còn giúp nàng trốn khỏi Bắc Vương phủ.

Nàng tưởng rằng Trần Thái Vy là người tốt.

Nào ngờ, Trần Thái Vy lợi dụng sự tin tưởng của nàng, hạ xuân dược nàng, muốn hãm hại nàng mang tiếng vụиɠ ŧяộʍ.

Tạ Lăng Hi đã cứu nàng, hai người một đêm xuân sắc.

Nhưng Khương Dung lại không tin lời giải thích của y, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu y.

Nàng hận Tạ Lăng Hi vì đã hủy hoại sự trong sạch của mình, giận dữ đem một viên thuốc giải mà y đem tới ném đi mất.

Hoàng Tuyền kỳ độc phải tập hợp đủ chín loại kỳ dược mới có thể giải, thiếu một loại cũng không được.

Thiếu một viên này, không còn thuốc nào có thể cứu chữa.

Tạ Lăng Hi chỉ có thể lấy mạng đổi mạng, chuyển độc tố từ người nàng sang người mình.

“Khương Dung, ta sẽ không xuất hiện trước mặt nàng nữa, như nàng mong muốn.”

Đó là câu nói cuối cùng Tạ Lăng Hi nói với nàng trước khi y hôn mê.

Khi ấy, Khương Dung không hề cảm thấy đau lòng, nàng hoàn toàn không yêu Tạ Lăng Hi, nàng chỉ muốn y chết.

Nhưng giờ đây, khi Trần Thái Vy xuất hiện cũng là lúc ký ức năm xưa bị đánh thức, Khương Dung nhất thời không khống chế nổi nỗi đau trong lòng mình.

Tạ Lăng Hi dùng mạng mình đổi lấy mạng nàng, y may mắn không chết, nhưng lại hôn mê bất tỉnh.

Về sau, y được thần y đưa đi để tìm thuốc cứu mạng, nàng hổ thẹn với ơn cứu mạng của y nên ở lại Bắc Vương phủ.

Mười năm sau, Tạ Lăng Hi tỉnh lại.

Khi ấy thiên hạ đại loạn, y trở thành chiến thần bất bại, đánh đâu thắng đó. Nàng ở kinh thành đưa người của Tạ gia xuống phía Nam để tụ họp với y.

Nhưng bản thân nàng lại không đi cùng.

Nàng đã sống thay phần của Tạ Lăng Hi suốt mười năm, lấy thân phận Thế tử phi Bắc Vương phủ chống đỡ Tạ gia suốt mười năm, nhưng nàng hoàn toàn không yêu Tạ Lăng Hi.

Trong lòng nàng chỉ có người trúc mã năm xưa, nhà của nàng, vĩnh viễn cũng chỉ có Khương gia.

Nàng về đến Khương gia, nhưng không ngờ rằng Khương gia và Thẩm Văn Uyên lại bán đứng nàng, dâng nàng cho thủ lĩnh quân địch Bắc Mạc.

Bọn họ dùng tính mạng của nàng để uy hϊếp Tạ Lăng Hi, ép y một mình tới gặp.

Khương Dung bị treo lơ lửng trên tường thành, trong lòng nàng chỉ có duy nhất một suy nghĩ:

Tạ Lăng Hi, ngươi đã hứa với ta, cả đời này sẽ không gặp lại.

Tốt nhất là ngươi nói được làm được.

Ngươi đừng tới.

Cầu xin ngươi, đừng tới.

Ngày mùng 7 tháng 7, năm Vĩnh An thứ 27.

Vị tướng quân nọ giáp bạc sáng chói, vượt bao gian khổ, ngàn dặm xông pha.

Vạn tiễn xuyên tim, máu nhuộm phố dài.

Cứu nàng ấy, một lần cuối cùng.