Sáng sớm hôm sau.
Khương Dung mặc một chiếc áo ngắn mới tinh màu vàng nhạt thêu hình bươm bướm đùa nghịch với hoa mẫu đơn, kết hợp với chiếc váy dài mềm mại cùng họa tiết, tóc búi kiểu ‘triều vân kế’, điểm xuyết bằng trâm cài hình cánh bướm màu xanh lam đính ngọc trai.
Tâm trạng nàng rất tốt.
Hôm qua nàng và phu quân hôn rồi lại hôn, mối quan hệ phu thê của bọn họ có tiến triển rất lớn!
Rất tốt, tiếp tục duy trì, không ngừng cố gắng!
“Thế tử phi đến rồi!” Trần Thái Vy vừa nhìn thấy Khương Dung liền lập tức cười rạng rỡ bước lên đón, mời nàng vào chỗ: “Thế tử phi, mời ngồi!”
Thanh Phong Thi Hội được tổ chức tại tiểu viện của Trần Thái Vy.
Lúc này, trên bàn tiệc đã có không ít người đến dự. Vị trí trên cùng ở phía bên trái là chỗ ngồi tôn quý nhất, Trần Thái Vy dẫn Khương Dung đến đó…
Khương Dung liếc qua chiếc bàn một lượt, thấy trên bàn đã bày sẵn hoa quả và rượu.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua bình rượu, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó xoay người ngồi xuống vị trí thứ hai.
“Đây là chỗ của đại biểu tẩu…” Trần Thái Vy vội nhắc: “Thế tử phi thân phận cao quý, đáng lẽ phải ngồi ở hàng đầu.”
Khương Dung mỉm cười đáp: “Kính trên nhường dưới, thúc mẫu trước nay luôn dạy ta phải biết tôn ti trật tự, vị trí trên cùng này, ta để lại cho trưởng tẩu.”
“Chuyện này…” Trần Thái Vy nhất thời nghẹn lời.
Nàng ta đã giăng sẵn bẫy rồi, vậy mà con mồi lại chạy thoát.
Có một thiên kim khác đến dự hội khen ngợi: “Từ lâu đã nghe danh Khương gia ở Giang Bắc thi thư truyền đời, hiền đức truyền thế, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Khương Dung khiêm tốn cười đáp: “Quá khen rồi.”
Nàng không để ý đến Trần Thái Vy nữa, mà trò chuyện cùng các tiểu thư đến bắt chuyện.
Trần Thái Vy bị bỏ mặc sang một bên, không chen vào được.
Không lâu sau, Kiều thị cũng đã đến.
Nhìn thấy vị trí đầu bên trái còn trống, trong lòng nàng ta thầm nghĩ: Trần Thái Vy chính là muốn vả mặt Khương Dung đây mà! Vậy mà lại xếp chỗ ngồi của Thế tử phi xuống bên dưới!
Nghĩ lại thì, nếu Khương Dung nổi giận làm ầm lên, Trần Thái Vy chỉ cần nói một câu ‘tôn ti trật tự’ vậy chẳng phải biến thành Khương Dung không tôn trọng trưởng tẩu sao?
Kiều thị quyết định ngồi xuống quan sát màn kịch vui này.
“Đại tẩu đến rồi!” Khương Dung nhìn thấy Kiều thị, liền tươi cười niềm nở: “Ly đầu tiên hôm nay, ta xin kính đại tẩu trước. Tẩu là người có vai vế lớn nhất chúng ta, nên lấy tẩu làm đầu.”
Nói rồi, nàng nâng chén rượu trên tay lên, một hơi uống cạn.
Lấy nàng ta làm đầu?
Kiều thị nghe câu này, cảm thấy Khương Dung đang mỉa mai chuyện sắp xếp chỗ ngồi, thế là nàng ta khẽ cười, nâng chén rượu trước mặt lên đáp lễ: “Đệ muội khách sáo rồi!”
Trần Thái Vy ngồi bên cạnh sốt ruột đến mức sắp phát điên. Suốt cả quá trình, nàng ta không xen vào được câu nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn chén rượu đã bị bỏ thêm ‘gia vị’ kia bị Kiều thị uống sạch.
Nàng ta còn chưa kịp đổi bình rượu!
Khương Dung nhìn Kiều thị uống xong, khóe môi cong lên, ánh mắt thoáng quét qua một lượt, yến tiệc rất đông khách, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng Thẩm Văn Uyên đâu.
Kiếp trước, ngay khi Thẩm Văn Uyên vừa bước vào cửa, một nha hoàn đã cố tình làm đổ bát canh lên y phục của hắn, sau đó dẫn hắn đến phòng khách để thay y phục…
Tại phòng khách, hắn sẽ uống phải chén trà có bỏ thuốc.
Kế hoạch của Trần Thái Vy là dẫn dụ Khương Dung đến phòng khách, dù Khương Dung có thanh minh rằng mình bị hạ dược, nhưng cũng không có bằng chứng rõ ràng…
Vậy thì nàng chính là kẻ thông da^ʍ, cho dù sau này có điều tra ra nàng từng trúng xuân dược, cũng sẽ bị nói là chính nàng tự uống thuốc để kí©ɧ ŧìиɧ.
Trần Thái Vy muốn Khương Dung thân bại danh liệt.
Khương Dung thu lại ánh nhìn, trong lòng cười lạnh, xem ra Thẩm Văn Uyên đã bị dẫn đến phòng khách, nàng lại qua Kiều thị, khóe môi cong lên:
“Đại tẩu, hồi ta còn là khuê nữ đã nghe nói tẩu là tài nữ nổi danh, hội thơ hôm nay, vừa hay xin được tẩu chỉ giáo đôi câu.”
Kiều thị vốn nổi danh tài nữ, cũng thích khoe khoang học thức của bản thân, xung quanh lại có một đám thiên kim đang nhìn vè phía mình, nàng ta liền bày ra dáng vẻ của một bậc thầy, giảng giải về nghĩa của câu thơ cho Khương Dung và mọi người cùng nghe.
Trần Thái Vy thấy Kiều thị thao thao bất tuyệt liền chen ngang: “Đại biểu tẩu, muội có chút chuyện muốn nói riêng với tẩu.”
Nếu Kiều thị phát tác ngay trước mặt mọi người, vậy thì màn kịch này coi như hỏng bét!
Nàng ta muốn dẫn Kiều thị đi.
Nhưng Khương Dung lại thờ ơ chặn lại:
“Biểu muội định tâm sự gì với đại tẩu vậy? Sao không đợi đại tẩu giảng xong bài thơ này đã? Ta và mọi người còn đang nghe dở mà.”
Các tiểu thư xung quanh cũng đồng thanh phụ họa.
Kiều thị đang cao hứng, cũng chẳng buồn để ý đến Trần Thái Vy. Khi nói đến đoạn hay nhất, nàng ta đột nhiên rên khẽ một tiếng, sau đó đưa tay kéo cổ áo mình ra.
Mọi người xung quanh đều trợn mắt há miệng kinh ngạc.