Ta Có Phu Quân Nhất Mực Cưng Chiều, Ngươi Có Không?

Chương 11: Hôn thêm cái nữa

Toàn bộ sát khí trên người Tạ Lăng Hi đều bị Khương Dung làm tan biến sạch.

Y nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mặt, nhất thời không phân biệt được là y điên rồi, hay là Khương Dung điên rồi?

Y vừa nghe thấy gì vậy?

Khương Dung nói y là anh hùng cái thế của nàng?

“Phu quân nói gϊếŧ người để mua vui, nhưng ta thấy chàng lại chẳng vui chút nào.” Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Khương Dung chăm chú nhìn y.

“Bởi vì vẫn chưa gϊếŧ đủ.”

“Vậy thì tiếp tục đi, gϊếŧ sạch bọn chúng.” Khương Dung khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh trắng ngần tựa ngọc ấn xuống giữa chân mày của Tạ Lăng Hi, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Gϊếŧ đến khi nào chàng cảm thấy vui thì thôi.”

Tạ Lăng Hi cúi xuống nhìn nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác xa lạ.

Tiêu Nam Tinh đứng bên cạnh sớm đã trợn mắt há hốc mồm.

Thế tử phi đang nói gì vậy? Tiểu thư khuê các bình thường nếu nghe nói Thế tử gϊếŧ người, e rằng đã sợ đến nỗi kinh hồn bạt vía, vậy mà nàng lại nói: ‘Gϊếŧ hay lắm, tiếp tục gϊếŧ, gϊếŧ đến khi hài lòng thì thôi’.

Đây là phát ngôn điên rồ gì thế?

Hắn nhất thời không biết rốt cuộc là Thế tử đáng sợ hơn, hay Thế tử phi đáng sợ hơn.

Hai vợ chồng nhà này, quả thật không phải người bình thường.

“Phu quân, kẹo mứt chàng mua cho ta ngon lắm. Ta rất thích, cảm ơn phu quân!” Khương Dung mỉm cười khen Tạ Lăng Hi, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Nàng đến tìm y, chính là đặc biệt muốn đến khen y.

Sau khi Khương Dung rời đi—

Tạ Lăng Hi im lặng rất lâu, sau đó quay sang nhìn Tiêu Nam Tinh:

“Độc Hoàng Tuyền có làm tổn hại đến não của nàng ấy không?”

“Chỉ nghe nói khi phát tác thì đau đớn không chịu nổi, chưa từng nghe là có ảnh hưởng đến não…” Tiêu Nam Tinh nhất thời do dự.

Hắn cũng chưa từng gặp người nào trúng độc Hoàng Tuyền mà vẫn còn sống được, quả thực cũng không rõ triệu chứng cụ thể ra sao.

“Có điều, nhìn hành vi khác thường của Thế tử phi hiện giờ, không thể loại trừ khả năng độc Hoàng Tuyền đã xâm nhập vào đến não…”

Tạ Lăng Hi lại rơi vào trầm tư, rất lâu sau mới nói: “Đẩy nhanh tiến độ tìm thuốc giải đi.”

“Vâng.”

Trong đầu Tạ Lăng Hi hiện lên đôi mắt sáng long lanh như những vì sao của Khương Dung, nếu không phải do độc Hoàng Tuyền xâm nhập vào não, vậy thì chính là… đang giả vờ?

Y sẽ thử lại xem sao.

Khương Dung, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

…..

Đêm khuya, người vẫn chưa về.

Khương Dung tắm rửa thay áo xong liền đến ngồi bên khung cửa sổ hong khô tóc, ánh nến sáng rực, nàng nhàn nhã gõ quân cờ xuống l*иg đèn.

“Thế tử phi, Thế tử trở về rồi!” Phỉ Thúy bước vào bẩm báo.

Kinh Trập đỡ Tạ Lăng Hi loạng choạng bước vào phòng.

Khương Dung lập tức đặt quân cờ xuống, đứng dậy bước tới đỡ một tay, quan tâm hỏi:

“Thế tử say rồi sao?”

“Hôm nay tâm trạng Thế tử không tốt, uống hơi nhiều…” Kinh Trập giải thích.

“Ngươi lui xuống đi, ở đây giao cho ta là đuợc rồi.” Khương Dung dặn dò, sau đó quay sang nói với Phỉ Thúy:

“Đi nấu một bát canh giải rượu cho Thế tử.”

“Vâng.”

Kinh Trập và những người khác lui ra ngoài.

Không bao lâu sau, Phỉ Thúy mang một bát canh giải rượu nóng hổi đi vào.

Canh còn quá nóng, Khương Dung đặt sang một bên để nguội bớt. Đợi đến khi không còn bỏng miệng, nàng nhẹ nhàng đẩy Tạ Lăng Hi:

“Phu quân, dậy đi, uống canh giải rượu.”

Người đang ngủ trên giường dường như đã say quá mức, không có động tĩnh gì.

“Thế tử phi, Thế tử chắc là say bất tỉnh nhân sự rồi, không thể uống được canh đâu.” Phỉ Thúy khẽ nói: “Hay là người đi nghỉ sớm đi, để mai Thế tử dậy rồi uống sau.”

Khương Dung hơi nhíu mày, say rượu mà đi ngủ luôn, ngày mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ đau đầu.

“Các ngươi lui xuống hết đi.”

Đám nha hoàn nhanh chóng lui ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn nàng và Tạ Lăng Hi.

Tạ Lăng Hi nằm im trên giường không động đậy, nhưng thực chất toàn thân y đang trong trạng thái cảnh giác cao độ.

Nếu Khương Dung thực sự muốn gϊếŧ y, thì lúc y say đến không biết trời đất là gì thế này chính là cơ hội tốt nhất.

Hương thơm thoang thoảng của nữ tử mỗi lúc một gần hơn.

Môi mỏng bao phủ.

Không đúng cho lắm?

Tạ Lăng Hi lập tức mở mắt ra…

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một ngụm canh giải rượu dây dưa giữ đôi môi của hai người.

“Thế tử, chàng tỉnh rồi!” Hai má Khương Dung lập tức đỏ bừng, nàng đặt bát canh vào tay y, lí nhí nói: “Vậy… vậy chàng tự mình uống đi nhé?”

Tạ Lăng Hi nhất thời ngây ra.

Y chờ nàng ra tay, nàng cuối cùng cũng ra tay rồi…

Chỉ là, cách ra tay này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y.

Sơ ý mất luôn nụ hôn đầu.

Thấy Tạ Lăng Hi nhìn mình chằm chằm với sắc mặt biến hoá khôn lường, Khương Dung ngập ngừng một lúc rồi bỗng ngộ ra, nhất định là phu quân vẫn còn muốn hôn nàng!

Khương Dung ngoan ngoãn nhào tới, hôn ‘chụt’ thêm cái nữa!