Ta Có Phu Quân Nhất Mực Cưng Chiều, Ngươi Có Không?

Chương 13: Bắt gian

“Đại tẩu, tẩu làm sao vậy?” Khương Dung tỏ vẻ kinh ngạc, quan tâm hỏi han.

Loại xuân dược này vô cùng mạnh, phát tác ngay tức thì, khiến người ta mất hết lý trí.

“Nóng…!” Ánh mắt Kiều thị mơ màng, giọng điệu nũng nịu, vội vàng cởi bỏ cúc trên cổ áo.

Các nha hoàn xung quanh bị dọa sợ hết hồn, vội vàng giữ chặt tay nàng ta lại, nhưng Kiều thị vẫn không ngừng rêи ɾỉ, giọng nói quyến rũ: “Nóng…! Ta muốn…”

Trần Thái Vy phản ứng nhanh, lập tức bịt miệng Kiều thị lại để tránh nàng ta nói ra những lời nghe không lọt tai.

Các công tử tiểu thư tham dự hội thơ đều chết lặng, vô cùng sốc với cảnh tượng trước mắt.

“Đại tẩu không khỏe, mau đưa tẩu ấy về nghỉ ngơi đi!” Khương Dung dứt khoát ra lệnh.

Các nha hoàn lúc này mới hoàn hồn, luống cuống tay chân dìu Kiều thị ra ngoài.

“Phỉ Thúy, canh giữ bàn tiệc này, không cho phép bất kỳ ai lại gần. Lập tức cử người đi mời Thế tử đến đây!” Mọi lời nói và hành động của Khương Dung mạnh mẽ và dứt khoát, rất có phong thái của một Thế tử phi quản lí việc nhà.

Sắc mặt Trần Thái Vy lập tức thay đổi: “Tẩu định làm gì?”

“Các vị, chắc là trưởng tẩu của ta bị say nắng rồi. Chỗ này quả thực hơi ngột ngạt, phía trước có một vườn hoa nhỏ, Mã Não, ngươi dẫn mọi người ra đó tản bộ hóng mát một lát đi.” Khương Dung chẳng thèm để ý đến Trần Thái Vy, trực tiếp mỉm cười với các khách mời.

Bây giờ đang là tháng ba, Kiều thị sao có thể bị say nắng được chứ?

Mọi người ai nấy đều nhận ra Khương Dung đang cố gắng giữ gìn thể diện cho Bắc Vương phủ.

Bắc Vương phủ chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng chuyện này, nhưng không thể làm trước mặt người ngoài được.

Thế là mọi người hiểu ý, đồng loạt đi theo các nha hoàn ra vườn hoa.

Đợi khi tất cả khách khứa đã rời khỏi, Khương Dung quay qua lạnh lùng nhìn Trần Thái Vy, sau đó giơ tay tát mạnh một cái lên mặt nàng ta.

“Chát!”

Toàn bộ nha hoàn trong phủ đều khϊếp sợ.

Trần Thái Vy không thể tin nổi Khương Dung lại đánh mình, đôi mắt bừng bừng lửa giận, nhưng ngay sau đó, nàng ta lập tức ôm mặt, bày ra dáng vẻ ấm ức, đôi mắt ngấn lệ, nói:

“Thế tử phi, cớ gì lại đánh ta?”

“Ngươi nói xem?” Khương Dung khẽ nhướn mày, lạnh lùng nhìn Trần Thái Vy: “Đại tẩu lúc đến vẫn khỏe mạnh bình thường, chỉ vừa uống một chén rượu ở chỗ ngươi đã biến thành thế kia, ngươi dám mưu hại đại tẩu?”

“Ta không có!” Trần Thái Vy cắn chặt răng, phủ nhận đến cùng.

Nàng ta căm ghét Khương Dung vì dường như nàng đã nhìn thấu toàn bộ sự việc, ngay lập tức phong tỏa mọi chứng cứ. Nếu Trần Thái Vy có thể đưa Kiều thị rời đi trước, sau đó quay lại xử lý bình rượu, vậy thì đã có thể phủi sạch mọi chuyện rồi.

“Hừ!” Khương Dung không thèm phí lời thêm với nàng ta, chờ Tạ Lăng Hi đến xử lý.

Đột nhiên nàng nhớ đến Tạ Nhược Kiều…

Thế mà nãy giờ nàng hoàn toàn không chú ý đến việc Tạ Nhược Kiều không có mặt tại buổi tiệc.

Bữa tiệc này vốn do Tạ Nhược Kiều và Trần Thái Vy cùng đứng ra tổ chức, không lý nào mà Tạ Nhược Kiều lại chậm trễ không tới.

Chẳng lẽ Tạ Nhược Kiều chính là người mà Trần Thái Vy sắp xếp để bắt quả tang chuyện ‘vụиɠ ŧяộʍ’?

Trần Thái Vy cần một người để ‘bắt gian tại trận’, hiện giờ các khách mời đều đã có mặt, chỉ duy nhất Tạ Nhược Kiều là không thấy tăm hơi đâu.

Vậy có khi nào Tạ Nhược Kiều đang ở gần phòng khách?

Khương Dung cảm thấy có điều bất ổn, lập tức đi nhanh về phía phòng khách.



Hậu viện.

“Sao bà không gọi ta sớm hơn? Đã giờ nào rồi, mau đi đường tắt đến đó!” Tạ Nhược Kiều trách móc nói.

Tôn ma ma nhận bạc của Trần Thái Vy, cố ý để Tạ Nhược Kiều đến muộn, sau đó đưa nàng đi đường tắt đến phòng khách để xem kịch hay.

“Tiểu thư, người đừng vội, dù sao người cũng là thiên kim của Vương phủ, để họ đợi một lát thì đã sao?” Tôn ma ma cười nói.

Tạ Nhược Kiều không hài lòng: “Ma ma nói thế là không đúng rồi, làm gì có chuyện khách khứa đến rồi mà chủ nhà vẫn chưa đến chứ?”

Đang nói dở, Tạ Nhược Kiều bỗng nghe thấy những âm thanh kỳ lạ truyền đến từ khu phòng khách gần rừng trúc.

“Ai ở trong đó vậy?” Tạ Nhược Kiều ngạc nhiên hỏi.

Tôn ma ma là người nhiều kinh nghiệm, vừa nghe thấy những âm thanh kia thôi là đã hiểu kịch hay mà Trần Thái Vy sắp xếp là gì, bà ta đảo mắt nói:

“Hình như là có người đang vụиɠ ŧяộʍ!”

“Cái gì? Ai lại vô liêm sỉ đến mức làm ra loại chuyện bẩn thỉu này ngay trong tiểu viện của biểu tỷ ta chứ?” Tạ Nhược Kiều giận dữ, chân mày dựng đứng, hùng hổ nói:

“Đi, qua đó bắt gian!”

Tôn ma ma lập tức xông lên trước, dùng chân đạp mạnh cửa phòng ra….