Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 43

Lúc đó, Tần Du còn không biết giấu diếm cảm xúc như bây giờ.

Đó là một ngày bình thường, Tần Du đột ngột thông báo với anh rằng tối nay sẽ có một cuộc hẹn với một số người bạn, bảo anh sắp xếp giúp.

Cậu ấy chỉ nhẹ nhàng nói một câu bảo Giang Hữu Linh đi cùng.

Giang Hữu Linh thật ra không muốn đi. Vì nhóm người tụ tập tối đó đều dựa vào thế lực gia đình; làm việc chẳng có giới hạn, chơi bời đủ kiểu; những việc trái với đạo đức và trật tự xã hội làm không ít lần. Vì vậy, anh đã từ chối với lý do có việc cần làm thêm tại công ty.

Nhưng không may, khi anh đang làm thêm giờ thì nhận được liên lạc từ bộ phận thị trường, có một tài liệu rất gấp cần Tần Du ký ngay.

Không còn cách nào khác, Giang Hữu Linh đành phải đến nhà hàng nơi buổi hẹn diễn ra để tìm Tần Du ký tên .

Cửa phòng mở một khe, không khí rất náo nhiệt, mùi rượu nồng nặc từ bên trong tỏa ra, liên tục có tiếng hoan hô và trêu chọc.

Giang Hữu Linh đứng ở cửa, dự định chờ đến khi câu chuyện của họ lắng xuống một chút, thì sẽ vào tìm Tần Du.

Đứng 1 lúc, anh bất chợt nghe thấy tên mình.

Người nói chuyện rõ ràng đã uống không ít, lời lẽ lộn xộn, lại cách cửa khá xa. Giang Hữu Linh phải tập trung mới có thể nghe ra trong một đống lời nói lan man ấy có nhắc đến tên mình.

Nhưng ngay sau đó, một câu rõ ràng vang lên: "Tổng giám đốc Tần, thế nào?"

Giang Hữu Linh nghe thấy giọng Tần Du, giọng cậu lạnh lùng như thể chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi men rượu. Từng chữ rõ ràng xuyên qua cánh cửa lọt vào tai anh.

"Anh ta chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với tôi, chỉ là đứa con nuôi mà bố tôi thương hại nhặt về. Công việc hiện tại cũng là tôi cho anh ta, làm sao có thể có ý đồ gì khác?"

"……"

Chủ đề này nhanh chóng bị lướt qua, không khí lại trở nên sôi động. Cũng không ai để ý đến việc tài liệu trong tay anh suýt rơi xuống đất.

Anh lặng lẽ lùi ra khỏi cửa, chờ đến nửa giờ sau mới vào, vẻ mặt anh không có gì khác thường.

Không ai trong phòng để ý đến việc anh là đối tượng bị đem ra làm chủ đề bàn tán khi nãy. Khi Tần Du nhìn thấy anh, sắc mặt rất tệ. Rõ ràng là vì còn phải xử lý công việc sau giờ làm, bị làm phiền khiến tâm trạng không tốt.

Tần Du mang theo Giang Hữu Linh tìm một phòng bao trống, không nhìn gì đã ký tên, rồi ném tài liệu cho anh, vẻ mặt đầy khó chịu: "Nhanh chóng về đi."

Giang Hữu Linh tỉ mỉ cất tài liệu, nhẹ nhàng nói: "Vâng, Tổng giám đốc Tần."

Sau đó quay người rời đi.

Bình thường khi ở một mình với Tần Du, anh không quá để tâm đến cách xưng hô. Chỉ cần không có người khác ở đó, anh sẽ gọi thẳng tên Tần Du, anh cũng không để ý điều đó.

Ít nhất là bề ngoài không để ý.

Nhưng từ tối hôm đó trở đi, Giang Hữu Linh không gọi tên Tần Du nữa, mà luôn nghiêm túc gọi "Tổng giám đốc Tần".

Anh nhận ra mình đã phạm phải sai lầm.

Những năm tháng quen biết trước đây đã khiến anh lầm tưởng, vượt qua giới hạn của một trợ lý. Trong lòng anh đã nảy sinh những cảm xúc không nên có.

Dù anh đã giấu kín cảm xúc thật rất tốt, nhưng trong suốt những ngày tháng sát cánh bên nhau, anh vẫn lỡ mất kiểm soát. Cho rằng dù Tần Du sẽ chẳng bao giờ đáp lại tình cảm của mình, anh vẫn có thể trở thành người quan trọng trong mắt Tần Du.

Nhưng đối với Tần Du, việc trợ lý của mình có những nhận thức như vậy rõ ràng đã xúc phạm đến quyền lực của cậu.

Lời của bà cụ Tần nói rất đúng, anh chưa nhìn rõ vị trí của mình.

Buổi tối đêm đó đã phá vỡ mọi hàng rào mà anh vất vả bồi đắp bao năm. Và cũng từ hôm đó, Giang Hữu Linh đã từ bỏ hết những ảo tưởng từng lừa dối chính mình. Anh đã rời khỏi nhà họ Tần nơi mà anh sống từ năm 16 tuổi. Giờ đây, anh coi Tần Du như một cấp trên và đối mặt với cậu bằng tâm thái của một cấp dưới.

Nỗ lực của anh đã có kết quả. Trong những năm sau đó, họ đã có một mối quan hệ thích hợp hơn. Tần Du vẫn lạnh nhạt với anh, nhưng Giang Hữu Linh đã không phải đối mặt với những lời lẽ khó xử như trước nữa.

Khi nghe Tần Du nói những lời lạnh lùng như vậy, Giang Hữu Linh cảm thấy một chút mơ hồ.

Trong suốt thời gian dài gắn bó, anh đã quen với việc suy đoán cảm xúc của Tần Du đến từ đâu.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Anh nghĩ đến một ví dụ rất đúng: Đối với Tần Du, việc anh đề nghị từ chức giống như một công cụ thuộc sở hữu của mình đột nhiên mọc chân bỏ chạy vậy?

Anh nghĩ rằng Tần Du muốn anh yên phận làm trợ lý. Nhưng có lẽ trong mắt Tần Du, anh còn chưa đạt đến mức độ của một trợ lý, chỉ là một công cụ mà thôi.

Nhận thức được điều này, Giang Hữu Linh thậm chí còn không cảm thấy buồn. Trong lòng chỉ có một cảm giác nhẹ nhõm như thể mọi thứ đều nên như vậy. Cảm giác anh đã buông bỏ được thứ gì đó rồi.

Giang Hữu Linh cũng chưa bao giờ cảm nhận rõ rệt như vậy: Bản thân thật sự rất mệt mỏi.

Anh biết làm thế nào để xoa dịu cảm xúc của Tần Du, để cậu bình tĩnh lại và lắng nghe lời giải thích của mình.

Nhưng giờ đây anh không muốn làm vậy nữa.

Tần Du cúi đầu nhìn Giang Hữu Linh.

Tần Du hiếm khi ở gần anh như thế. Hoặc nói chính xác hơn, ngoài Tần Du ra, không có ai lại gần Giang Hữu Linh như vậy.

Giang Hữu Linh luôn có ý thức giữ khoảng cách với tất cả mọi người. Cảm giác về việc giữ khoảng cách như đã ăn sâu vào máu thịt anh ấy, ngay cả Tần Du cũng là lần đầu tiên thấy anh như vậy.

Từ góc độ này, có thể thấy đôi mắt của anh ấy thường ngày bị che khuất sau tấm kính dày đang khẽ nheo lại. Mi mắt dài và dày đang nhẹ nhàng run rẩy. Đôi môi mỏng khẽ mím lại để lộ một chút yếu đuối và bất lực chưa từng thấy.

Chỉ là một chút yếu đuối thoáng qua, nhưng lại khiến suy nghĩ của Tần Du từ trong đám lửa nóng bừng bừng tạm thời được giải thoát.

Anh buông lỏng tay, chiếc áo sơ mi của Giang Hữu Linh không còn bị nắm chặt nữa.

Chỉ vừa mới buông lỏng ra trong chốc lát, cảm xúc bị sự giận dữ đè nén lại một lần nữa dâng trào khiến Tần Du không biết xử lý thế nào. Anh cũng không nhận ra bản thân đang bị làm sao nữa.

Giang Hữu Linh ngẩng đầu, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại. Anh quay lại dáng vẻ làm việc như mọi khi.

Ánh mắt anh bình thản và kiên định, không vui không buồn. Như thể bất kể chuyện gì xảy ra đều sẽ nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Tần Du không rời mắt khỏi khuôn mặt anh, nghe thấy anh từng chữ một nói: "Tôi sẽ không gia nhập Phụ Thị, cũng sẽ không làm điều gì có hại cho Hoành Dư."

Chưa kịp thay đổi sắc mặt, Tần Du lại nghe thấy Giang Hữu Linh nói: "Nhưng tôi sẽ không rút lại đơn xin nghỉ việc."

"Nửa tháng nữa, tôi sẽ rời khỏi Hoành Dư."

Câu này, anh nói từng chữ một rất rõ ràng.

Anh giơ tay lên, mạnh mẽ thoát khỏi sự kìm hãm của Tần Du. Anh nhặt lại những tài liệu đã rơi vãi trong lúc xung đột, chỉnh sửa lại thật cẩn thận rồi đặt chúng lên bàn.