Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 44

Tần Du nhìn động tác của anh, trong lòng dấy lên cơn giận dữ cuồng nộ, khát khao phá hủy trỗi dậy mãnh liệt. Nhưng cơ thể anh không theo kịp ý nghĩ, không hề nhúc nhích lấy một bước.

"Giang Hữu Linh, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho anh. Rút lại đơn xin nghỉ việc, tôi sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Anh nhìn theo bóng lưng của Giang Hữu Linh, gằn giọng nói ra từng chữ: "Nếu anh dám rời khỏi Hoành Dư, tôi nhất định sẽ khiến anh không còn chỗ đứng trong ngành."

Bàn tay đang sắp xếp tài liệu của Giang Hữu Linh không hề chậm lại. Anh gọn gàng xếp chồng giấy tờ lại rồi dùng cây bút trên bàn đè lên. Dường như những lời của Tần Du không mảy may ảnh hưởng đến anh.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Giang Hữu Linh rời khỏi văn phòng mà không ngoái đầu lại. Trong suốt quá trình ấy, anh không hề nhìn Tần Du dù chỉ một lần.

..............................................................

"Trợ lý Giang, anh định nghỉ việc sao?!!"

Trên gương mặt của Phùng Tiệp tràn đầy sự kinh ngạc.

Giang Hữu Linh gật đầu, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Phùng Tiệp, rồi nói: "Đúng vậy. Từ hôm nay, công việc của tôi tạm thời sẽ do trợ lý Phùng tiếp nhận. Sau khi tôi nghỉ việc, việc điều động nội bộ hay tuyển dụng bên ngoài để lấp vị trí này sẽ do Tổng giám đốc Tần sắp xếp."

"Trong khoảng thời gian còn lại, tôi sẽ phân chia công việc cụ thể cho mọi người. Chỉ khi đảm bảo đã bàn giao đầy đủ, tôi mới chính thức rời đi. Mọi người không cần lo lắng."

Anh ngắn gọn dặn dò, sau đó cúi đầu, mở một tài liệu mới trên máy tính và bắt đầu chỉnh sửa.

Trong văn phòng lúc này có ba người, nhưng thông tin Giang Hữu Linh vừa đưa ra khiến hai người còn lại như hóa đá.

Bạch Hi cũng đầy vẻ bàng hoàng. Biểu cảm ngỡ ngàng hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng thường ngày, rõ ràng là quá bất ngờ không diễn tiếp được nữa.

Chỉ có Giang Hữu Linh vẫn giữ thái độ điềm nhiên, như thể đây không phải chuyện liên quan đến mình.

Phùng Tiệp với gương mặt rối rắm, hoàn toàn không thể dùng lời nói để diễn tả cảm giác của anh lúc này. Anh ấp úng nói: "Anh... Anh sao lại nghỉ việc..."

Mọi thứ hoàn toàn rối loạn. Phùng Tiệp có cảm giác như mình vẫn còn đang nằm mơ trên giường chứ không phải đang ở công ty.

Hoành Dư thiếu đi trợ lý Giang.

Đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất.

Thậm chí, trợ lý Giang còn chỉ định anh tiếp nhận công việc của mình. Đối mặt với tin thăng chức tăng lương lớn lao này, trong đầu Phùng Tiệp chỉ toàn dấu chấm hỏi, không hề có lấy chút vui sướиɠ nào.

Anh lấy tư cách gì để đảm nhận đây???

Một lúc lâu, bầu không khí trong văn phòng chỉ toàn là những dấu chấm hỏi "???" và dấu chấm than "!!!", hết sức kỳ lạ.

Khung cảnh ấy kéo dài cho đến khi Giang Hữu Linh đóng tài liệu lại, ngẩng đầu lên.

Anh gõ nhẹ các đốt ngón tay lên mặt bàn, thản nhiên nói: "Bắt đầu làm việc thôi."

Hai người còn lại theo bản năng lập tức làm theo mệnh lệnh của anh.

Giang Hữu Linh đã trải qua bầu không khí quái lạ ấy trông suốt nửa tháng cuối cùng tại Hoành Dư.

Tần Du hoàn toàn xem anh như không khí, ngay cả khi đi ngang qua văn phòng, cậu ta cũng không liếc nhìn anh một lần.

Rõ ràng cả hai làm việc cùng tầng nhưng lại giống như những người xa lạ.

Giang Hữu Linh cũng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về điều này.

...........................................................

Giang Hữu Linh mở mắt, liếc nhìn đồng hồ.

Hôm nay, anh dậy rất sớm.

Đây là ngày cuối cùng anh ở Hoành Dư, cũng là ngày cuối cùng anh ở lại Tỉnh Giang.

Anh có một nơi cần phải đến.

Nghĩa trang ngoại ô Tỉnh Giang.

Khác với phần lớn các nghĩa trang khác, nơi đây yên tĩnh và thanh bình, sau lưng dựa vào núi, trước mặt nhìn ra hồ. Chỉ những người có tiềm lực kinh tế mới có thể yên nghỉ ở đây.

Giang Hữu Linh đến thăm mộ của cha mẹ trước.

Phần mộ được người ta dọn dẹp định kỳ, sạch sẽ như mới. Trên bia mộ, khuôn mặt của cặp vợ chồng trung niên ngưng đọng theo thời gian, ánh mắt họ vẫn dịu dàng như trước.

Giống như mọi lần, Giang Hữu Linh tựa vào bia mộ, kể về tình hình gần đây của mình, không theo thứ tự, nghĩ gì nói nấy.

Anh thường xuyên đến đây trò chuyện với cha mẹ. Đây cũng là một trong số ít những nơi anh lui tới trong kỳ nghỉ.

Khi không còn gì để kể nữa, anh chậm rãi đứng dậy.

“Ba, mẹ, con sắp rời Tỉnh Giang, sau này có lẽ không thể thường xuyên đến thăm hai người nữa.”

“Nhưng mà, hai người sẽ luôn dõi theo con, đúng không?”

Dù cha mẹ ra đi vì tai nạn ngoài ý muốn, thế nhưng trong lòng Giang Hữu Linh chưa bao giờ nảy sinh những cảm xúc tiêu cực như oán hận hay trách móc.

Được nuôi lớn trong tình yêu thương trọn vẹn, ngay cả khi cha mẹ qua đời đột ngột, nỗi đau to lớn ấy cũng không thể quật ngã anh.

Một ngày nào đó, họ sẽ đoàn tụ.

Sau khi từ biệt cha mẹ, Giang Hữu Linh không rời đi ngay.

Giữa làn sương mỏng buổi sớm, anh bước lên những bậc thang, tiếp tục tiến về phía trên núi, cuối cùng dừng lại trước một bia mộ.

Anh đứng trước mộ, lặng lẽ nhìn bức ảnh trên bia mộ, đường nét trên gương mặt trong bức ảnh có vài phần giống Tần Du. Nhưng so với vẻ sắc bén của Tần Du, ngũ quan trên bia mộ lại mang dáng vẻ ôn hòa, nhã nhặn.

Hồi lâu, anh khẽ gọi một tiếng: “Chú Tần.”

Tần Du từng nói rằng tất cả những gì Giang Hữu Linh có đều do nhà họ Tần ban cho. Anh không đồng ý, nhưng cũng phải thừa nhận rằng lời nói ấy không phải hoàn toàn vô căn cứ.

Việc Tần Thuật nhận nuôi anh, một cậu bé chưa trưởng thành và không nơi nương tựa là sự thật, không thể chối bỏ.

Sau khi vào nhà họ Tần, Tần Thuật chưa từng đối xử hà khắc với anh dù chỉ một chút.

Những năm ấy, anh được học cùng một nền giáo dục như Tần Du. Tần Thuật đưa anh theo bên cạnh, dạy dỗ tận tình, không hề giấu giếm.

Giang Hữu Linh học tại Đại học Tỉnh Giang. Với điểm số trong kỳ thi đại học, anh có thể chọn bất cứ ngành nào. Khi anh phân vân giữa các lựa chọn chính Tần Thuật đã lên tiếng khuyến khích anh học kinh doanh, gia nhập Hoành Dư, tiếp nối giấc mơ còn dang dở của cha mẹ.

Năm 18 tuổi, vừa tròn tuổi trưởng thành, anh vào làm tại Hoành Dư. Tần Thuật sắp xếp cho anh luân chuyển qua từng bộ phận, sau đó đưa anh vào vị trí trợ lý bên cạnh mình, kiên nhẫn chỉ dạy. Sự quan tâm và chú ý mà anh nhận được không hề thua kém con ruột của Tần Thuật, mở ra cho anh những cơ hội mà người khác không dám mơ tới.

Mọi người đều cho rằng Tần Thuật quá tốt với Giang Hữu Linh và họ nghĩ rằng anh cần phải báo đáp ân tình này. Nhưng ngay từ đầu, Giang Hữu Linh cũng biết rằng Tần Thuật có một vài tính toán với anh.

Cha mẹ anh đều là những quản lý cấp cao đã theo Tần Thuật suốt nhiều năm và họ qua đời trong một chuyến công tác. Nếu đứa con mà họ để lại rơi vào cảnh không nhà cửa, không người thân chuyện này chắc chắn sẽ trở thành điểm yếu để những kẻ có ý đồ xấu công kích, khiến Hoành Dư phải đối mặt với khủng hoảng đạo đức. Điều này không chỉ làm tổn hại đến hình ảnh công ty mà còn khiến các nhân viên lâu năm mất niềm tin.

Với ánh mắt sắc sảo của Tần Thuật, ông nhìn thấu bản chất của Giang Hữu Linh, biết rằng anh sẽ không nảy sinh ý đồ xấu chỉ vì được đối xử tử tế. Ngược lại, anh sẽ làm việc hết sức mình để báo ơn.

Người nhận lại sự báo đáp này không phải là Tần Thuật, mà là người thừa kế của ông – Tần Du.

Mặc dù cả Tần Thuật và Giang Hữu Linh chưa bao giờ nói thẳng ra, nhưng đây là một thỏa thuận ngầm mà cả hai đều hiểu rõ.