Nói xong câu này, anh cũng không đợi Phù Cao Hàn đáp lại, lập tức cúp máy.
Phù Cao Hàn vừa định lên tiếng thì bên tai vang lên tiếng tút tút tút.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm, không hề lộ ra một chút tức giận vì thất bại, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu nói với một cấp dưới bên cạnh.
“Đi thông báo, bắt đầu triển khai kế hoạch dự phòng.”
Bên kia, Giang Hữu Linh cúp điện thoại, nhưng trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển.
Anh đã từ chối, nhưng Phù thị sẽ không dễ dàng từ bỏ. Những người cài vào trong Hoành Dư cũng không chỉ có một.
Nếu không tìm ra những người này, Hoành Dư sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Giang Hữu Linh xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu.
Công việc cần làm quá nhiều, với thời gian còn lại của anh thì không thể hoàn thành hết được.
Đơn xin nghỉ việc đã nộp, cũng không có lý do để rút lại.
Tuy nhiên, làm một kế hoạch sơ bộ thì vẫn còn kịp.
Ít nhất bây giờ anh có một người kế thừa mà anh tuyệt đối có thể tin tưởng – Phùng Tiệp, trợ lý của Tần Du - người đã được chứng thực sẽ sống sót đến cuối truyện.
Anh vừa suy nghĩ vừa ấn nút thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Ngay cạnh đó, một cửa thang máy khác mở ra, người bên trong bước ra ngoài đúng lúc đi ngang qua anh.
.........................................................................
“Cậu nói cái gì?”
Tần Du ngồi ở bàn làm việc của mình, cười lạnh một tiếng với người đối diện, cảm thấy những gì anh ta nói thật sự là quá vô lý.
Giang Hữu Linh muốn nghỉ việc?
Đang kể chuyện cười à!
Người trước mặt anh là tổ trưởng tổ nhân sự. Nghe xong Tần Du nói người này nhíu mày, có vẻ như rất bối rối mà nói: “Trợ lý Giang chính miệng đã nói vậy, anh ấy đã nộp đơn xin nghỉ việc cho giám đốc Phương cách đây nửa tháng…”
Trước khi Tần Du mất kiên nhẫn đuổi người đi, anh ta đã đưa một tờ tài liệu qua.
Tần Du hừ lạnh một tiếng, thuận tay mở ra, Ánh mắt dừng lại ở góc dưới bên phải của chữ ký, khóe môi anh đang nở một nụ cười khinh bỉ dần đông cứng lại.
Chữ viết của Giang Hữu Linh, anh không thể nhận sai.
Đây chính là đơn xin nghỉ việc mà Giang Hữu Linh tự tay ký, ngày tháng ghi là cách đây nửa tháng.
Khi nhận ra chữ viết, anh không kịp suy nghĩ gì, những cảm xúc không rõ ràng đã tràn ngập khắp người.
Nhưng ngay sau đó, mọi cảm xúc bị nén xuống, Tần Du tiến vào trạng thái cực kỳ lạnh lùng.
Nếu Giang Hữu Linh có mặt ở đây, anh chắc chắn sẽ nhận ra đây là dấu hiệu báo trước cơn giận dữ của Tần Du.
“Tiếp tục nói đi.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
................................................................
Giang Hữu Linh đẩy cửa bước vào.
Tần Du đang ngồi trước bàn, tay đỡ trán. Dường như đang suy nghĩ về một chuyện khó giải quyết, cậu không ngẩng đầu nhìn anh. Biểu cảm của Tần Du ẩn sau bóng tối, mơ hồ khó đoán.
Giang Hữu Linh cầm một chồng tài liệu. Trong đầu suy nghĩ làm sao để đưa ra đề nghị tiến hành kiểm tra nội bộ mà không quá rõ ràng. Vì thế mà anh không để ý đến biểu cảm của Tần Du.
“Tổng giám đốc Tần…”
Tần Du ngắt lời anh: “Tôi vừa gọi điện với đối tác, giữa chừng thì điện thoại hết pin. Đưa cho tôi điện thoại của anh.”
Dường như có điều gì không đúng.
Với Tần Du đây là một sai lầm cấp thấp. Giang Hữu Linh hơi sững lại, cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản đưa điện thoại trong túi cho Tần Du.
Mật khẩu của anh từ trước đến nay chưa bao giờ thay đổi. Tần Du cũng không phải lần đầu mượn điện thoại của anh vừa cầm lên là mở khóa thành thạo.
Nhưng khi Tần Du mở giao diện cuộc gọi, cậu không gọi điện, mà ánh mắt cậu ta dừng lại ở một điểm nào đó/ Cổ họng phát ra một tiếng “hừ” đầy mỉa mai.
Một từ bình thường, nhưng lại giống như từ trong l*иg ngực đang kìm nén thứ gì đó phát ra, mang theo sức ép mạnh mẽ khiến Giang Hữu Linh cảm thấy lạnh sống lưng.
Có thể khẳng định Tần Du lúc này không bình thường.
Anh đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai.
Vì một sự kiện bất ngờ mà bận cả sáng, Giang Hữu Linh đã quên mất rằng cuộc gọi giữa anh và Phù Cao Hàn vẫn chưa được xóa.
Nhưng anh không ghi chú, chỉ là một dãy số lạ, cho dù Tần Du nhìn thấy thì cũng không nên có phản ứng như vậy.
Chưa kịp suy nghĩ thêm, Tần Du đứng dậy, ánh mắt ẩn chứa bão tố, khí thế sắc bén khiến người đứng gần cậu ta đều cảm thấy sợ hãi.
Con thú dữ đang giơ nanh vuốt, khóa chặt con mồi trước mắt.
Giang Hữu Linh nhìn vào mắt Tần Du, anh liên tưởng đến những ký ức không mấy tốt đẹp. Cơ thể anh phản ứng nhanh hơn lý trí, bản năng lùi lại một bước.
Bước lùi này lại càng làm Tần Du nổi giận, khiến cảm xúc vốn bị kìm nén giờ đây trào ra như một cơn sóng dữ.
Tất cả những cảm xúc phức tạp giờ đây chuyển thành giận dữ.
Cậu từng bước tiến lên, ép Giang Hữu Linh vào góc tường. Tay Tần Du siết chặt cằm anh, nâng cằm anh lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mình, giọng lạnh lẽo như tuyết mùa đông: “Chỉ vì không cho anh đi Cảnh Dương. Thế nên anh muốn nghỉ việc?”
Giang Hữu Linh cảm thấy nặng nề trong lòng.
Đây là kết quả tồi tệ nhất.
Anh nhìn vào mắt Tần Du, cố chịu đựng áp lực đáng sợ từ đôi mắt ấy, cố gắng nói với giọng điềm tĩnh: “Tôi có thể giải thích…”
Ngày thường, những lời này có thể khiến Tần Du bình tĩnh lại, nhưng lần này thì không.
Tần Du hoàn toàn không nghe anh nói, chỉ lặp lại: “Anh muốn nghỉ việc?”
Giang Hữu Linh im lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Ngay cả trong hoàn cảnh như vậy, hai từ này thoát ra khỏi miệng anh vẫn khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Mấy tháng qua, anh đã tưởng tượng vô số lần cảnh mình nói với Tần Du rằng sẽ nghỉ việc, nhưng chưa lần nào tưởng tượng sẽ như thế này.
Nói ra cũng có nghĩa là không còn đường lui, không thể quay đầu, chỉ có thể tiến về phía trước.
Khi nhận được sự xác nhận từ miệng anh, Tần Du thoáng chốc ngẩn người, nhưng trong mắt vẫn chứa đựng sự lạnh lẽo như tuyết.
“Anh biết mình đang nói gì không?”
Giang Hữu Linh nghe thấy chính mình đáp: “Biết.”
Tần Du giận đến mức cười lạnh: “Vì sao? Vì Phù thị vứt cho anh cành ôliu à?”
“Anh nghĩ Phù thị chú ý đến anh là vì tài năng của anh sao? Họ chỉ muốn lấy thông tin của Hoành Dư từ anh thôi! Anh chẳng có gì cả. Tất cả đều là của nhà họ Tần! Rời khỏi Hoành Dư, anh chẳng là gì cả, chỉ là một người vô dụng!”
Giang Hữu Linh ngừng lại một chút, tránh ánh mắt đang bừng lửa giận của Tần Du. Anh từ từ cúi xuống, hàng mi dài khẽ run che đi cảm xúc thật sự trong lòng.
Trong khoảnh khắc quan trọng như vậy, anh lại thất thần.
Cảnh tượng trước mắt, Tần Du đang dùng lời lẽ xúc phạm anh… dần dần gợi lại kí ức của 3 năm trước.