Sau Khi Tôi Bỏ Chạy, Vai Chính Công Đã Hoàn Toàn Sụp Đổ

Chương 41

Những ngày tiếp theo đối với Giang Hữu Linh vô cùng quan trọng.

Anh vẫn tập trung xử lý công việc như thường lệ. Nhưng đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng rằng, một cách vô hình, đồng hồ đếm ngược cho việc nghỉ việc đã bắt đầu chạy.

Giống như một học sinh trước kỳ thi cuối kỳ, mặc dù sự kiện sắp tới không có gì thú vị, nhưng những thứ đi kèm sau đó đủ để khiến người ta cảm thấy háo hức.

Với tâm trạng như vậy, Giang Hữu Linh nhận được một cuộc điện thoại.

Số điện thoại lạ không có chú thích. Giang Hữu Linh cố gắng nhớ lại các đối tác gần đây đã liên lạc, nhưng không thể nghĩ ra người nào có thể là người gọi.

Giang Hữu Linh không suy nghĩ nhiều, bắt máy: "Chào, tôi là Giang Hữu Linh."

Ở đầu dây bên kia không trả lời ngay lập tức, phải vài giây sau mới chậm rãi nói: "Chào trợ lý Giang."

Một giọng nam trầm, có sức hấp dẫn rất lớn. Nhưng theo tiêu chuẩn công sở, người đó không phải là người lớn tuổi, tối đa cũng chỉ khoảng 30.

Điều quan trọng nhất là Giang Hữu Linh không có ấn tượng với giọng nói này.

Anh hỏi: "Có việc gì không?"

Có vẻ như người đối diện đã cười nhẹ. Tiếng cười đó vô cùng đặc biệt, có sức xuyên thấu rất mạnh, giống như đang thì thầm bên tai vậy.

"Cho dù chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã nghe danh về năng lực làm việc của trợ lý Giang từ lâu. Tôi vô cùng khâm phục. Vì vậy tôi muốn hỏi, trợ lý Giang có sẵn sàng thay đổi công việc không?"

Giang Hữu Linh nhíu mày.

Từ trước đến nay, anh luôn nhận được những lời mời từ các HR, bình thường anh sẽ lịch sự từ chối và cúp máy ngay. Nhưng lần này, thời điểm thật sự quá trùng hợp.

Ngay khi anh đang định nghỉ việc thì lại có cuộc gọi này.

Liệu đây có phải chỉ là một sự trùng hợp đơn thuần?

Một vài suy đoán mơ hồ chợt thoáng qua trong đầu Giang Hữu Linh khiến anh không cúp máy ngay mà lặng im một chút, rồi hỏi: "Ngài là ai?"

"À đúng rồi. Tôi quên không tự giới thiệu. Thật bất lịch sự." Mặc dù nói vậy, nhưng trong giọng nói của người đàn ông kia không hề có chút tiếc nuối nào. "Xin tự giới thiệu, tôi là Phù Cao Hàn. Hiện đang là CEO chính thức của tập đoàn Phù Thị, tôi muốn gửi lời mời đến trợ lý Giang."

Giang Hữu Linh ngây người một chút. Anh bàng hoàng, cây bút cũng từ trong tay rơi xuống, nhưng anh cũng không có tậm trạng để nhặt lên.

Lý thuyết mà nói, anh không nên có ấn tượng quá nhiều với cái tên này. Nhưng theo một cách nào đó, anh lại vô cùng quen thuộc với nó.

Đây chính là tên của nhân vật phản diện lớn nhất trong cốt truyện.

Phản ứng đầu tiên của anh là nhìn quanh. May mắn là Phùng Tiệp và Bạch Hi đều không có mặt. Trong văn phòng chỉ có một mình anh.

Giọng nói bên kia từ tốn nói: "Vậy thì trợ lý Giang, anh có muốn nhận lời mời của tôi không?"

................................................................

Giang Hữu Linh rời khỏi ống nghe, dùng vài giây để lấy lại bình tĩnh.

Anh mở miệng, giọng nói đã trở lại bình thản: "Thông tin của Tổng giám đốc Phù quả thật rất nhanh nhạy."

Theo yêu cầu của anh, Giám đốc Phương vẫn chưa gửi đơn xin nghỉ việc của anh cho Tần Du.

Có nghĩa là, hiện tại ngay cả Tần Du cũng chưa biết anh sẽ nghỉ việc, nhưng Phù Cao Hàn lại đã biết trước.

Chỉ có một khả năng: Anh ta đã cài người trong bộ phận nhân sự của Hoành Dư và người này chắc chắn không phải là người có chức vụ thấp.

Phù Cao Hàn bên kia cười: "Năng lực của trợ lý Giang khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Đúng như tôi đã nghĩ, Hoành Dư đã lãng phí tài năng của anh, anh cần một không gian rộng lớn hơn để phát triển."

Giang Hữu Linh bình tĩnh nói: "Thật tiếc, tôi không có ý định gia nhập công ty khác."

Với điều khoản: Không thể tham gia vào công ty cạnh tranh, anh không thể ngay lập tức chuyển sang làm việc cho Phù Thị sau khi rời Hoành Dư. Điều này Phù Cao Hàn rõ ràng cũng hiểu.

Anh không cúp máy, vì đang chờ Phù Cao Hàn nói rõ mục đích thật sự.

Quả nhiên, sau khi bị từ chối, Phù Cao Hàn liền đi vào vấn đề chính.

"Vậy thì trợ lý Giang có muốn làm một cuộc trao đổi với tôi không?"

Giang Hữu Linh dựa lưng vào ghế, đôi mắt không chút gợn sóng. Thậm chí còn bình tĩnh hơn mọi khi, nhưng trong giọng nói có chút tò mò vừa phải: "Trao đổi gì?"

Phù Cao Hàn không vội vã, chậm rã nóii: "Trợ lý Giang đã làm việc tại Hoành Dư lâu như vậy, được hai thế hệ lãnh đạo của Hoành Dư tin tưởng, chắc chắn trong tay anh có không ít những thứ thú vị. Nếu anh giao cho tôi những thứ anh đang nắm giữ, tôi sẽ cho anh tất cả những gì anh muốn."

Giang Hữu Linh dừng lại hai giây, rồi hỏi ngược lại: "Tôi có thể hỏi một câu, Tổng giám đốc Phù có nghĩ đến lý do tại sao tôi phải mạo hiểm vi phạm hợp đồng bảo mật để giúp anh không?"

Giọng nói bên kia nhẹ nhàng dụ dỗ: "Lý do anh nghỉ việc chính là lý do giúp tôi."

"Về chuyện của Cảnh Dương anh không muốn có một công bằng sao?"

Giang Hữu Linh híp mắt, trong lòng đã hiểu rõ tất cả.

Mặc dù có chút trục trặc trong quá trình, nhưng cốt truyện vẫn đang đi đúng hướng.

Trong cuốn sách gốc, "Giang Hữu Linh" vì những hành động ngu ngốc của mình đã bị Hoành Dư sa thải, và vì yêu không được đáp lại mà sinh ra hận thù. Trước khi rời đi, anh đã vi phạm hợp đồng bảo mật, tiết lộ rất nhiều dữ liệu quan trọng của Hoành Dư cho nhân vật phản diện.

Phù Thị đã dùng những thứ này để đối phó với Tần Du, khiến Hoành Dư chịu tổn thất lớn.

Giờ đây Giang Hữu Linh không bị sa thải mà tự mình nghỉ việc, Phù Cao Hàn vẫn tìm đến anh.

Giang Hữu Linh hỏi lại: "Chỉ vì chuyện này, Tổng giám đốc Phù muốn tôi trở thành kẻ thù của nhà họ Tần sao?"

"Không phải vậy sao?" Phù Cao Hàn không vì lời anh nói mà nóng vội, giọng nói nhẹ nhàng: "Là đứa con nuôi mà Tổng giám đốc Tần quá cố cầm tay dạy dỗ. Chức vị trợ lý lẽ ra chỉ là bước đệm tạm thời, nhưng trợ lý Giang đến giờ vẫn chỉ là một trợ lý. Tất cả chuyện này không phải vì cấp trên sợ anh sẽ đe dọa vị trí của cậu ta nên không muốn cho anh cơ hội sao?"

"Anh tin không, cậu ta biết anh nghỉ việc. Chắc chắn sẽ không để anh đi làm ở công ty khác. Nếu anh chọn ở lại, cũng sẽ mãi không có cơ hội phát triển. Chỉ có hợp tác với Phù Thị, anh mới có cơ hội đạt được những gì mình muốn."

Giang Hữu Linh nhíu mắt, không ngờ Phù Cao Hàn chỉ vừa mới từ nước ngoài trở về lại có thể hiểu rõ quá khứ của anh như vậy.

Quả thật là nhân vật phản diện mạnh nhất trong suốt cốt truyện, rất có tài năng trong việc nhìn thấu điểm yếu của người khác, lời nói cũng có sức thuyết phục rất lớn.

Thật tiếc, anh ta đã đoán sai một điều, Giang Hữu Linh bây giờ không phải là Giang Hữu Linh trong cuốn sách gốc.

Giang Hữu Linh bình tĩnh nói vào ống nghe: "Đây là chuyện nội bộ của Hoành Dư, không cần Tổng giám đốc Phù phải lo lắng."

"Tốt hơn hết, Tổng giám đốc Phù nên chú tâm vào công ty của mình, đừng lúc nào cũng chỉ lo nhìn người khác."