Cưới Một Bé Hạt Dẻ

Chương 2

Trịnh Đình Dương ngồi xổm ở trước mặt cậu, nhìn chiếc cúc áo bị bụng bầu lấn lướt đứt bay đến góc bên cạnh bình hoa nằm im lìm mà anh hơi muốn cười.

Úc Ngôn là một omega rất gầy, tay chân cậu thon thả nhưng bụng lộ rõ hơn sau bốn tháng và ngày càng lớn hơn. Qυầи ɭóŧ thường mặc khá nhỏ và phải ghìm dưới bụng bầu. Rốn của cậu trông hơi giống một lỗ thủng tội nghiệp treo lơ lửng trên không trung như thể đang há miệng thở thay thế cho thân thể rất kém cỏi của Úc Ngôn.

"Anh giận à?" Úc Ngôn hỏi.

"Không." Anh trả lời.

Úc Ngôn không tin: "Nhưng anh không vui... còn cau mày..." Cậu vươn tay muốn chọc vào lông mày của anh nhưng đầu ngón tay dừng lại giữa không trung, không dám vươn về phía trước.

Kết hôn đã lâu nhưng cậu vẫn rất sợ Trịnh Đình Dương.

Sợ mình đυ.ng vào sẽ khiến anh không vui, sợ mình và anh tiếp xúc vượt quá giới hạn.

Trịnh Đình Dương áp trán vào đầu ngón tay cậu và nói: "Em ngủ trên ghế sofa sẽ bị đau lưng. Lúc sáng anh đi, anh có nhớ mang tất cho em mà."

"Thế sao bây giờ lại không thấy?" Anh hỏi.

Nếu không có pheromone alpha làm dịu và thể chất của omega rất yếu, thường xuyên nóng lên nên tay chân dễ bị lạnh, có cảm giác như vuốt cục đá lạnh.

Úc Ngôn "À" một tiếng, nhẹ nhàng viện cớ cho mình: "Em ngủ quên nên vứt lung tung đâu đó."

Trịnh Đình Dương nắm lấy chân cậu sau đó lấy một đôi tất lông san hô từ ngăn kéo trong phòng khách ra, mang vào cho cậu: "Không muốn thì đừng viện cớ."

Úc Ngôn cụp mắt xuống: "Ừm... Em xin lỗi."

"Con lại quấy em nữa à?" Anh vuốt ve bụng bầu của Úc Ngôn.

Vào ngày thường, Úc Ngôn cực kỳ buồn ngủ nên không thể đợi đến 11 giờ để chờ anh về nhà.

Mái tóc xoăn của Úc Ngôn có màu nâu ấm áp dưới ánh đèn vàng, một đôi môi nhạt màu và khuôn mặt cậu mất đi màu đỏ ngượng ngùng chỉ còn lại màu trắng nhợt nhạt. Cậu là một con búp bê vô cùng im lặng.

"Bảo bối quấy đạp nên em muốn... nói cho anh biết, để anh chạm vào..."

Yết hầu của Trịnh Đình Dương khẽ động đậy, lòng bàn tay thô ráp đặt trên bụng căng phồng của cậu hai giây mà không vuốt ve: "Năm tháng."

"Vâng, năm tháng."

"Máy thai sớm không tốt lắm." Anh nói mà hơi thở thoang thoảng mùi rượu.

Úc Ngôn không hiểu ý, có hơi mất mác.

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo sơ mi đã đứt ở bụng dưới và ngó vào chiếc cúc khác vẫn chưa đứt. Trịnh Đình Dương luôn rất kỹ tính trong cách ăn mặc. Những chiếc cúc áo đều được chạm khắc hoa văn tinh xảo, cậu cảm thấy ngứa ran khi được xoa bằng đầu ngón tay.