Cưới Một Bé Hạt Dẻ

Chương 1

"Tích..."

11:30 đêm, Trịnh Đình Dương trở về nhà, trên người thoang thoảng mùi rượu. Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng xù xì trông không khác ngọc vỡ. Anh ra khỏi thang máy, đứng giữa tầng một lúc chờ cái lạnh trên cơ thể biến mất.

Trong ánh sáng mờ ảo, TV tắt tiếng đang phát phim hoạt hình, ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi và mùi trà thoang thoảng theo hơi ấm ập vào mặt.

Anh đứng ở cửa, mắt híp lại định thần giống như say xỉn, khóe mắt hơi ửng đỏ, anh cởϊ áσ vest ra, khoác lên cánh tay và thay giày.

Người ở trên ghế sofa nghe thấy tiếng động, vô thức nhấc chăn lên đứng dậy chào đón còn có tiếng sột soạt.

Úc Ngôn vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn còn chìm trong giấc mơ. Mái tóc ngắn vểnh lên thành một đám ở phía sau đầu. Tấm thảm rơi xuống đất theo đôi chân mịn màng trơn bóng. Cậu đi rất chậm giống như chú thỏ nhỏ nuốt nước bọt trong phim hoạt hình.

Omega có lẽ đã khóc trước khi đi ngủ. Khóe mắt và chóp mũi cậu đỏ bừng. Có một lớp mồ hôi mỏng trên cổ và tấm lưng gầy. Mái tóc ngắn của cậu dính bết vào trán. Trông giống như một đứa trẻ có hơi ủy khuất không được chuẩn bị khăn thấm mồ hôi và bị đánh thức vì ngủ không ngon.

Cậu vùi mình vào ghế sofa, áo sơ mi dính chặt vào bụng để lộ cái bụng phình ra. Khi cậu mang thai được năm tháng, sự khó chịu càng ngày càng mãnh liệt. Không có pheromone trấn an của alpha nên rất khó vượt qua.

Trong thời gian mang thai, cậu ngủ không sâu giấc, nồng độ pheromone omega trong phòng cũng dần tăng lên, ngọn lửa trong lò sưởi dường như là giấc ngủ nhẹ của cậu phát ra tiếng lách tách.

Cậu hơi ngẩng đầu lên và cố gắng đứng dậy khỏi ghế sofa nhưng một chiếc cúc áo sơ mi rộng thùng thình đã bị rách toạc vì cái bụng bầu và tư thế ngủ không tốt.

Úc Ngôn đột nhiên phát hiện mình đang mặc áo sơ mi của chồng, dưới thảm còn thêm quần áo mà cậu lấy trộm từ tủ quần áo, cậu đã xây một cái tổ nhỏ trên ghế sofa để quấn mình lại.

Câu chống người dậy bằng một tay còn tay kia ôm lấy bụng bầu, có hơi đáng thương khi cố gắng vùng vẫy ra khỏi tổ.

Trên mặt đất có hai tờ giấy trắng đã khô và có mùi tanh thoang thoảng.

Thời kỳ động dục khi mang thai của cậu quá khó chịu. Hôm nay, cậu không chịu được nữa nên đã lấy quần áo của chồng từ trong tủ ra và ngửi chúng.

Thân thể cậu kém đến mức phải tự mình giải quyết vào buổi chiều và ngủ cho đến tận bây giờ.

Cậu đang mặc chiếc áo sơ mi của chồng mình và có một cục giấy đã qua sử dụng trên sàn nhà. Lúc này cậu muốn cởϊ qυầи áo đã không còn kịp nữa.

Chồng cậu dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt anh như hồ nước, chiếc cà vạt được cởi lỏng ra mang theo một loại uy áp của kẻ bề trên, khí chất bá đạo và uy nghiêm nhưng ánh mắt lại rơi xuống đôi chân cậu ở trên thảm. Anh hơi hơi cau mày lại.

"Ừm... Xin lỗi, em ngủ muộn quá..." Mặt Úc ngôn đỏ bừng đến tận xương quai xanh.

Khi cậu vội vã đứng dậy thì mắt tối sầm lại và ngã xuống ghế sofa. Còn người đàn ông bước tới trước mặt cậu nói: "Chậm một chút."

Tâm tư Úc Ngôn rất nhạy cảm, cậu nhận ra vẻ mặt hơi cau có của anh, cậu xấu hổ kéo thảm che đi cái bụng phình ra và mím môi như một con thỏ nhỏ chuẩn bị nghe mắng. Đầu ngón tay cậu run rẩy mất kiểm soát và lẩm bẩm: "Xin lỗi vì em đã làm hỏng áo của anh rồi..."