Chương 9: Trúng độc
Thẩm Điếu Chân được một tì nữ đỡ vào đại sảnh của phủ Thái Sư, nàng ngoan ngoãn ngồi ở ghế chờ, một phần váy bị ướt đang nhỏ giọt, mái tóc đọng vài hơi nước ướŧ áŧ, nàng đưa tay vén tóc dáng vẻ xinh đẹp nhẹ nhàng.
Ba năm rồi mới quay về phủ Thái sư, rõ ràng kí ức của nàng ở nơi này không tốt, mấy năm thành thân với Liễn Nham đều ở đây thấy cảnh đổ máu cũng thấy sự hung ác của hắn.
Thẩm Điếu Chân liếʍ môi, nàng hơi khát.
Thẩm Điếu Chân không nghĩ nhiều, nàng nhìn thấy ấm trà trên bàn nên rót một ly uống vào.
Mùi vị rất ngon.
Liễn Nham thay đồ khá nhanh, hắn đã thay bộ y phục sáng màu khi nãy thành bộ màu đen giống hệt lúc hắn ngả bài, toàn thân âm u lạnh lẽo lại ác độc có phần ma mị, lúc hắn đi ra sắc mặt vẫn là u ám, nàng vội đỡ người đứng lên.
“Thái sư.”
Thẩm Điếu Chân gọi một tiếng, nàng nhìn thấy Cao Lãng tâm tình rất tốt còn Tư Nghệ thì không như thế.
“Tam tiểu thư có muốn đi ngay không dù sao hạ nhân của ta quen đội mưa rồi.”
Thẩm Điếu Chân: “…”
Sống lại một kiếp nàng vẫn không thể nói lại nam nhân này.
“Vẫn là để tạnh mưa.” Nàng thức thời ngồi lại ghế
Hai tay Thẩm Điếu Chân ở trong tay áo xoa xoa vào nhau, nàng cúi đầu chẳng dám nhìn hắn, hắn lại đang ở ghế chủ tọa rót trà.
“Thẩm tiểu thư chân là té khi trèo cây sao?”
Thẩm Điếu Chân nghe hắn hỏi thì nói: “Đúng vậy, ta ham chơi nên lỡ dở chuyện học, vẫn là không…”
“Thế thì càng nên cố gắng học hơn, không cần đợi chân khỏe cũng được.”
Thẩm Điếu Chân câm nín, nàng từ chối thế nào?
Thẩm Điếu Chân liếʍ môi lại thấy khát sau đó cầm ly trà uống tiếp.
Liễn Nham hưởng thụ vẻ mặt thức thời của nàng sau đó đem ly trà vừa rót nâng lên, hắn vừa đưa tới miệng liền nhíu mày ngưng lại.
“Trà này hư rồi.”
Thẩm Điếu Chân kịp nghe hắn nói bốn chữ sau đó trời đất quay cuồng mà ngã xuống đất ngất đi.
Tư Nghệ cùng Cao Lãng kinh hoảng lặp tức chạy tới chỗ Thẩm Điếu Chân ngất trên đất.
Tư Nghệ đỡ lấy Thẩm Điếu Chân bắt mạch cho nàng ta lại nhìn Liễn Nham: “Tam tiểu thư trúng độc rồi.”
Liễn Nham nhìn nữ tử ngất đi kia nhàn nhạt nói: “Ta biết, trà có độc.” sau đó nhìn Cao Lãng lạnh lẽo nói: “Bắt sống về.”
“Tuân mệnh.” Cao Lãng nói xong người cũng biến mất
Tư Nghệ vẫn còn đỡ lấy cơ thể yếu ớt của Thẩm Điếu Chân, hắn ta nhìn Liễn Nham: “Thái sư bây giờ nên làm gì?”
“Đem đến phòng ngủ ở phía Tây.”
“Để thuộc hạ kêu hai nô tì.” Tư Nghệ vẫn là nhận thức được nên không dám làm sai
Liễn Nham nghiêng đầu sau đó sải chân cúi người: “Một nữ nhân cũng không bế nổi.”
Tư Nghệ: “???”
Hắn ta đâu muốn, đều không phải do Liễn Nham từ lúc xuống kiệu liền khó chịu với hắn ta sao?
Tư Nghệ nhìn Thẩm Điếu Chân bị Liễn Nham bế đi thì nhíu mày.
“Rõ ràng ngài không cho ta động vào Tam tiểu thư.” Hắn ta tự lẩm bẩm
Ai bảo Thái sư của bọn họ có tính khí thất thường lại bị cố chấp cùng sạch sẽ, mặc dù Thẩm Điếu Chân kia không là gì nhưng Liễn Nham đã xem nàng ta là con mồi mà con mồi thì chỉ nên bị một kẻ đi săn nhắm, nếu có kẻ khác nhắm đến thì đương nhiên tính cảnh giác bảo vệ miếng mồi sẽ tăng.
.
Thẩm Điếu Chân cảm thấy người nóng khô, bụng đau thắt quặn lên, đầu óc nàng tan rã như bị nghiền nát, nàng tựa như đang bị hàng ngàn mũi tên đâm thủng cơ thể.
Nàng sẽ chết sao?
Không thể, nàng còn chưa giúp Thẩm gia thoát nạn, nàng không thể chết.
“Thái sư, Thẩm cô nương bị trúng độc Úc Kim Hương.” Tư Nghệ sau khi xem qua thì bẩm báo
Liễn Nham híp mắt ngồi ở bàn tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ: “Đúng là quá ngốc.”
Cha của nàng còn có hai người ca ca trí dũng như thế mà lại có một đứa con gái ngốc nghếch, đến phủ Thái sư lần đầu đã cả gan uống bậy, đây là tin tưởng phủ của hắn thế sao?
Thật ra đó là thói quen hình thành, Thẩm Điếu Chân đã thành thân với hắn đương nhiên ở Thái Sư phủ rất quen thuộc nghiễm nhiên dùng trà không suy nghĩ.
“Người này nhân cơ hội Thái Sư ra khỏi phủ mà hạ độc nhưng xui xẻo là Thẩm tiểu thư lại uống, bây giờ nên nói thế nào với Thẩm gia?”
Liễn Nham liếc mắc nhìn trời mưa bên ngoài càng nặng hạt ánh mắt vụt qua tia sáng: “Tam tiểu thư cùng Lý Ngọc Giai công chúa tư chất kém cần ở lại học thêm, ngày mai sẽ trả về.”
“Thuộc hạ sẽ cho người đưa tin.” Tư Nghệ chắp tay sau đó rời đi
Liễn Nham nâng cằm sắc nhọn lên, mắt hắn vẫn đen sâu khó đoán nhìn Thẩm Điếu Chân nằm thoi thóp trên giường.
Úc Kim Hương, xem ra lần này hành Thẩm Điếu Chân thừa sống thiếu chết rồi.
Liễn Nham nâng tay áo nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt vẫn lạnh như băng đi đến bên mép giường, nữ tử xinh đẹp như hoa giờ khắc này thần sắc nhợt nhạt, môi khô tím tái, hàng mi dài run rẩy cả hô hấp cũng lúc mạnh lúc yếu.
Úc Kim Hương là kịch độc chỉ cần trúng phải lặp tức phát tán giày vò cơ thể như bị lăng trì xé xác còn có khiến người trúng độc cảm nhận đủ loại thống khổ trước khi chết.
Nếu ba canh giờ không có thuốc giải sẽ chết trong đau đớn mà thuốc giải rất hiếm, chỉ có một viên.
“Thẩm Điếu Chân, ngươi đúng là kém thông minh.”
Liễn Nham dường như lúc nào cũng nói Thẩm Điếu Chân là kẻ ngốc như thế.
Hai canh giờ trôi qua, Thẩm Điếu Chân như một cái xác nằm đó, cả người trắng bệch như không còn máu lưu thông, da dẻ dần tím tái nhưng dù vậy cả gương mặt nàng vẫn xinh đẹp, như đóa hoa héo cố gắng níu giữ chút xuân sắc.
.
Liễn Nham ngồi ở sảnh lớn nghiêng đầu nhìn Cao Lãng đi vào, hắn xách theo một tên hạ nhân: “Có người sai hắn bỏ độc.”
Liễn Nhan lười nhác nhìn tên hạ nhân đang run rẩy kia, nhạt giọng hỏi: “Kẻ đó cho ngươi lợi ích gì?”
Đương nhiên hỏi hắn ta ai sai khiến cũng không ra.
“Là, là được một chức tri phủ.” kẻ kia quỳ dưới đất run lẩy bẩy đáp
“Ồ.” Mắt Liễn Nham lóe sáng sau đó cổ họng bật ra tiếng cười: “Xuống địa phủ mà làm.”
Nói rồi chỉ nghe tiếng hét thất thanh của tên hạ nhân, máu lặp tức văng tứ tung trên đất, tên hạ nhân bị một đường dao cắt ngang cổ mà chết.
“Xử lí đi.”
Liễn Nham lạnh giọng ra lệnh như chẳng có gì, hắn lại nhìn Tư Nghệ: “Đem thuốc giải đến đây.”
Tư Nghệ bất ngờ: “Thái sư.”
Liễn Nham không muốn nhiều lời, hắn sẽ không làm gì mà không có lợi, nếu đã xác định dùng Thẩm Điếu Chân làm mồi câu Thẩm gia thì phải giữ mạng nàng lại.
Một viên thuốc giải quý hiếm cũng đáng.