Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 10: A Liễn

Chương 10: A Liễn

Thẩm Điếu Chân nghĩ rằng mình chết rồi, nàng đau đến cả người như sắp tan biến thế mà lúc này có một thứ đắng chát hòa vào nước bọt của nàng tan vào họng, nó lại như nguồn nước mát cứu rỗi nàng.

Thẩm Điếu Chân tham lam quyến luyến như cá sắp chết gặp nước mà níu giữ sự đắng chát đó.

Liễn Nham nhướn mày nhìn Thẩm Điếu Chân ngậm viên thuốc lại cắn liếʍ tay hắn, hắn rõ ràng chỉ là một biểu cảm lạnh như băng nhưng cũng không chán ghét.

Lưỡi nàng mềm mại không xương lại ấm nóng liếʍ ngón tay hắn lại sinh ra cảm giác kì lạ mà răng nàng chạm vào da thịt lại có chút ngứa.

Lần nữa Thẩm Điếu Chân tỉnh lại là sáng ngày hôm sau, Thẩm Điếu Chân cảm thấy mình vừa từ cõi chết về. Người Thẩm Điếu Chân như tan rã gần hết, nàng cật lực muốn ngồi dậy nhưng vô lực.

Thẩm Điếu Chân mi run rẩy nhẹ mở ra, nàng hít thở yếu ớt nhìn căn phòng xa lạ lúc này thấy gương mặt anh tuấn của Liễn Nham ngồi ở bàn đang gắt gao nhìn nàng.

Hắn vẫn điệu bộ thờ ơ lãnh cảm, y hệt kiếp trước sau khi trừng phạt nàng sẽ ngồi ở đó xem nàng thê thảm mà gọi hắn.

“A Liễn.”

Giọng nàng thuề thào nhưng đủ Liễn Nham nghe, hắn nhíu mày: “Tam tiểu thư gọi cái gì?”

Thẩm Điếu Chân phát hiện đây không phải kiếp trước, có quá nhiều thứ làm nàng quên béng đi, đó hoàn toàn là bản năng.

“Thái sư.”

Mày Liễn Nham đã nhíu chặt đến mặt hắn xám đen, Thẩm Điếu Chân giả ngốc: “Ta chết rồi sao? Thế thì hay quá, có Thái sư chết cùng là vinh hạnh.”

Mong là hắn không nổi giận. Thẩm Điếu Chân, sao ngươi ngốc thế?

Thẩm Điếu Chân tự mắng bản thân, nàng nghe tiếng cười bật ra từ cổ Liễn Nham nhưng là lạnh lẽo.

“Xem ra Tam tiểu thư rất mong ta chết.”

Thẩm Điếu Chân không nghĩ hắn đổi trắng thay đen như vậy, nàng muốn nói gì đó nhưng l*иg ngực truyền đến cơn đau đớn mà nhăn mày.

Liễn Nham thấy dáng vẻ khổ sở của nàng thì mày giãn ra được một chút: “Tam tiểu thư nên chừa sức, bổn thái sư không dễ chết thế đâu.”

Thẩm Điếu Chân không muốn đôi co với hắn, người nàng đau đến nói không được nữa, nàng nằm nhìn hắn thở hổn hển.

Liễn Nham biết sau khi dùng thuốc giải tỉnh lại sẽ là cả người mất sức, cử động không được ngay cả nói cũng không thể, hắn càng muốn nói để nhìn Thẩm Điếu Chân tức giận mà không phản bác được.

“Tam tiểu thư ở phủ Thái sư một đêm rồi, nếu truyền ra ngoài e là thanh danh sẽ tổn hại.”

Thẩm Điếu Chân: “…”

Liễn Nham thấy nàng ai oán nhìn hắn thì cong môi: “Tam tiểu thư có điều xinh đẹp thư thế, bổn thái sư cũng không thiệt, chỉ là ta không thích có thê tử là kẻ ngốc.”

Vẫn là tìm cách mắng nàng ngốc, Thẩm Điếu Chân trừng mắt.

Liễn Nham nghiêng đầu: “Trúng độc lần này mong Tam tiểu thư thông minh hơn.”

Thẩm Điếu Chân trong lòng thầm mắng cả tám đời tổ tông của Liễn Nham, hắn quá mức đê tiện, lợi dụng nàng không nói được mà ở đó tùy tiện nói nàng như thế.

~

Sau hơn một canh giờ, Thẩm Điếu Chân cuối cùng cũng cử động và nói chuyện được nhưng vẫn là rất yếu.

Sau đó nàng biết nàng trúng Úc Kim Hương, loại cực độc khiến người trúng độc trong ba canh giờ không có thuốc giải sẽ chết trong sự tra tấn thống khổ mà thuốc giải chỉ có một viên, nằm trong tay Liễn Nham.

Sự việc này nằm ngoài hiểu biết sẽ xảy ra mà nàng biết tại vì nó ở phủ Thái sư ngay lúc nàng còn chưa gặp hắn.

Nhưng mà Úc Kim Hương độc như thế lại có kẻ mưu sát hắn, xem ra hắn cũng bị người ta căm thù oán hận rất nhiều.

Nàng cũng xem như nợ hắn một ân tình: “Đa tạ ơn cứu mạng của Thái sư.”

Liễn Nham nâng mắt nhìn nàng không lạnh không nhạt nói: “Mong là sắp tới Tam tiểu thư không biện lý do mà trốn học nữa.”

Thẩm Điếu Chân: “Sẽ không.”

Liễn Nham đưa nàng về phủ, Thẩm Điếu Chân ngồi trên kiệu vẫn còn yếu ớt mà dựa vào thành gỗ, độc này giải rồi nhưng trong vòng hai ngày vẫn để lại tàn dư khiến cả cơ thể nàng mệt mỏi.

Liễn Nham nhìn Thẩm Điếu Chân nhắm mắt, môi đỏ hé nhẹ dáng vẻ chật vật cũng biết nàng đang bị Úc Kim Hương hành hạ, mặc dù giải rồi nhưng với một nữ tử yếu đuối như nàng chắc chắn sẽ không chịu được những nỗi khổ còn sót lại.

“Phụ thân, ca ca của Tam tiểu thư là con nhà võ, sao ngươi lại yếu ớt như thế?”

Thẩm Điếu Chân không buồn mở mắt, nàng mà luyện võ thì đâu bị hắn ức hϊếp dễ dàng: “Như Thái sư thấy, ta tư chất kém, văn võ đều không giỏi.”

Liễn Nham ồ một tiếng lại tiếp: “Tam tiểu thư đúng là thành thật.”

Thẩm Điếu Chân: “…”

Xem như Thẩm Điếu Chân ngủ rồi, nàng không phản bác được.