Chương 8: Về phủ Thái Sư
Lúc này một cỗ xe ngựa đồ sộ đi ngang, Liễn Nham nghiêng đầu dễ dàng nhìn thấy nữ tử cầm ô đứng trước Cổ Trạm vừa vươn tay ra hứng mưa sau đó lại chán ghét vẫy đi, nàng ở trong mưa như trút nước cả gương mặt vẫn xuân sắc tươi đẹp, mưa cũng không làm mờ nét xinh đẹp của nàng đi được.
“Tư Nghệ đến chỗ Cổ Trạm.”
Tư Nghệ ở ngoài kinh ngạc nghe Liễn Nham phân phó liếc mắt nhìn về Cổ Trạm thì thấy Tam tiểu thư của Thẩm gia.
Hắn ta không nói nhiều chỉ hạ lệnh cho xe phu quay đầu.
Thẩm Điếu Chân còn đang nghĩ sao mưa lâu thế thì trước mặt dừng lại một cổ xe lớn, ánh mắt hạnh của nàng nâng lên sau đó cứng đờ.
Là xe ngựa của phủ Thái Sư.
Tay cầm ô của nàng khẽ run, nếu chân nàng không đau chắc nàng đã nghĩ nàng sẽ bỏ chạy.
“Thái, sư?” Thẩm Điếu Chân giả vờ ngạc nhiên thăm dò, nàng nên giả ngốc
Liễn Nham vén nhẹ rèm nhìn nàng, tầm mắt di chuyển đến chỗ chân nàng băng bó một cục, hắn chẳng biểu lộ cảm xúc gì lạnh nhạt nói: “Tam tiểu thư lên xe đi.”
Thẩm Điếu Chân từ chối: “Như thế phiền thái sư, ta có xe riêng chỉ là mưa lớn nên ta cho người tạm tránh đi.”
Liễn Nham nhìn đằng xa thấy xe ngựa của nàng, hắn kiên trì lặp lại: “Nếu chờ tạnh mưa mới đi vậy Tam tiểu thư cứ lên xe của ta đi, người của ta không ngại mưa.”
Thẩm Điếu Chân cười cười nhìn xe phu lẫn Tư Nghệ và Cao Lãng đều dính mưa, đột nhiên nàng cảm thấy nàng làm kẻ xấu, do nàng mà bọn họ mới dầm mưa.
Liễn Nham rất ung dung chờ nàng, nàng bất lực: “Để ta nói với người của ta.”
“Cao Lãng, ngươi qua đó thông báo cho hạ nhân của Tam tiểu thư rằng cô nương nhà họ sẽ đi với ta.”
Thẩm Điếu Chân còn chưa phản ứng Cao Lãng đã phi ngựa đi, nàng chỉ thấy Sĩ Lâm nói gì đó nhíu mày rồi giãn ra nhìn nàng gật đầu, Cao Lãng liền quay trở lại.
Thẩm Điếu Chân như bị đánh liệt hai chân, nàng không nhúc nhích được.
“Tam tiểu thư?”
“Ta…”
Thẩm Điếu Chân di chuyển có chút khó khăn, Liễn Nham nhìn nàng từng bước khập khiễng tiến lại thì ánh mắt trầm xuống.
Đúng là phiền phức.
Chỉ thấy rèm được vén qua, một bàn tay to lớn phủ trên chiếc áo màu sáng vươn ra, Thẩm Điếu Chân kinh ngạc nhìn Liễn Nham, hắn vậy mà muốn đỡ nàng.
“Tam tiểu thư, trời đang mưa.”
Nghe lời nhắc nhở của hắn, Thẩm Điếu Chân vội vàng di chuyển gần hơn, nàng đưa ô cho Tư Nghệ giữ sau đó chậm rãi giữ cổ tay hắn, vải của tay áo tay nàng chạm vào đã ướt do dính mưa rơi xuống, nàng khó khăn trèo lên.
“Ta, thái sư, ta không lên được.” Thẩm Điếu Chân khổ sở
Chân nàng té ngã là chân phải, thường là sẽ có ghế đặt bên dưới cho nàng thuận tiện leo lên.
Liễn Nham nhíu mày chỉ thấy hắn khom người ra sau đó hai tay đặt ở bên hông nàng nhấc bổng nàng lên.
“A…”
Thẩm Điếu Chân kêu lên, nàng trợn mắt bị chính hành động kia làm cho cả kinh.
Tư Nghệ cùng Cao Lãng cũng là bất ngờ nhíu mày nhìn Thái sư của bọn họ.
Hai bàn tay to lớn đầy lực của Liễn Nham siết lấy hai bên hông nàng làm nàng cảm thấy hơi ngứa ngáy, tuy hắn không dùng lực đến nổi bóp nát nhưng rõ ràng nó chạm vào những chỗ nhạy cảm.
Kiếp trước dù sao cũng là vợ chồng, nàng và hắn dĩ nhiên chung chăn gối rất nhiều nhưng bây giờ khác, nàng và hắn là hai kẻ xa lạ.
Thẩm Điếu Chân thở hồng hộc, nàng bị hắn bế bỗng lên kiệu vừa vào trong đã lặp tức ập mặt vào người hắn, mùi hương gỗ nhẹ nhàng thoang thoảng bên cánh mũi cùng hơi thở nóng phả vào làm nàng thêm ngứa ngáy.
Liễn Nham chỉ cảm thấy nữ tử này quá mềm, eo còn nhỏ, hai bàn tay hắn gần như dễ dàng siết hết cả eo nàng.
“Thái, thái sư.” Thẩm Điếu Chân liếʍ môi chớp mắt khẽ gọi
Liễn Nham thu hồi mắt, môi cong lên: “Nếu không làm vậy Tam tiểu thư khó lên được.”
Thẩm Điếu Chân biết hắn luôn có lí do, nàng nhanh chóng ngồi thẳng người thoát khỏi bàn tay hắn.
Liễn Nham thu tay về dáng vẻ trở lại là một Thái sư sạch sẽ thanh tao.
“Về phủ Thái sư.” Liễn Nham nhẹ giọng nhưng đầy uy lực ra lệnh cho người bên ngoài
“Hả?”
Thẩm Điếu Chân không tránh kêu lên, sao lại là phủ thái sư? Điên à?
“Người ta ướt.”
Thì?
“Ta cần về thay y phục.” hắn nhàn nhạt nói
Thẩm Điếu Chân cảm thấy trời đất quay cuồng, nàng cứng họng, bây giờ lên xe rồi còn xuống được không? Xuống xe chắc chắn gãy hai chân.
Thẩm Điếu Chân làm ra điệu bộ không sao nhưng cúi đầu liền mắng trong miệng, hắn quả nhiên là kẻ khó hiểu.
Trời mưa lớn như lòng nàng hiện tại.
Xe ngựa dừng ở phủ Thái Sư, Tư Nghệ bung ô cho Thẩm Điếu Chân, nàng nhìn Tư Nghệ khẽ nói: “Ta, có thể bám vào tay ngươi xuống không?”
Tư Nghệ gật đầu dù sao cũng là chuyện người làm như hắn nên làm.
Thẩm Điếu Chân đưa bàn tay thon dài trắng nõn ra đặt ở vai Tư Nghệ, nàng khom người nương theo hắn mà xuống kiệu.
Liễn Nham nhíu mày thần sắc nhất thời trầm xuống.
Tư Nghệ đưa chiếc ô của Thẩm Điếu Chân cho nàng cầm sau đó hắn ta nghiêng ô để che cho Liễn Nham.
Liễn Nham phất tay: “Không cần.”
Tư Nghệ khó hiểu nhìn hắn tự mình xuống kiệu không cần ô thì hoảng: “Thái sư.”
“Ta không què.”
Thẩm Điếu Chân: “???”