Chương 7: Cái gì ngài ta cũng có.
Thẩm Điếu Chân ngồi trong xe ngựa, tấm màng mỏng phất phới bay đủ để nàng nhìn bên ngoài đường xá.
Nói về những điều xảy ra thì cuộc chiến lớn nhất là giữa Thẩm gia và Thái Tử Lý Hàn còn Liễn Nham chỉ ngồi sau ngư ông đắc lợi dù sao cả hai đều là thứ Liễn Nham cần diệt.
Lý Hàn bên ngoài âm thầm nuôi dưỡng binh lính, hắn quả nhiên dấy binh tạo phản cũng là Thẩm gia dẹp loạn nhưng Lý Hàn lại kéo Thẩm gia theo.
Hắn ta trước đó cho những loạn tặc nhỏ lẻ làm loạn bá tánh trong nước mà bên cạnh đó còn thường xuyên mang quà cáp tặng cho Thẩm gia, khi hắn bị bắt đã lôi Thẩm gia là đồng bọn chung với hắn.
Hoàng thượng tính đa nghi nên dù Thẩm gia đã xử lý binh lính của thái tử thì ông ấy vẫn không sao bỏ được suy nghĩ Thẩm gia có mưu đồ bất chính sau đó Lại bộ thượng thư Tạ Duy Vĩ cha của Tạ Khấu Mân được Liễn Nham mua chuộc mà thêm bớt nói ra vào với hoàng thượng, ông ấy mới phế bỏ chức thái úy của phụ thân nàng. Sau cùng vẫn hạ lệnh gϊếŧ toàn bộ Thẩm gia kể cả gia nhân.
“Tiểu thư, đến rồi.”
Thẩm Điếu Chân giật mình nghe lời nói của Thu Hương, nàng vén màn nhìn cửa hàng bán đồ cổ trước mặt.
Thẩm Điếu Chân được hộ vệ Sĩ Lâm đỡ xuống, hắn là người do đại ca nàng cử theo vừa trông chừng vừa bảo vệ nàng.
“Đa tạ.”
Nàng vẫn luôn khách sáo với hạ nhân như thế.
Sĩ Lâm gật đầu bảo nàng đừng khách sáo sau đó đứng im ở bên xe ngựa cùng xe phu nhìn nàng khập khiễng được Thu Hương dẫn vào trong.
Cổ Trạm là cửa hàng bán đồ cổ lớn nhất ở kinh thành, nàng vẫn biết tính tình Liễn Nham nhỏ nhen, nàng lí do hai lần trốn học chắc chắn hắn không vui nên muốn tìm một món đồ tặng hắn làm quà lấy lòng.
Thẩm Điếu Chân nhìn xung quanh một vòng, nàng vẫn quên hắn là Thái sư có gì mà hắn không có nhưng nàng đâu thể để bản thân bị hắn ghim thù.
Suy tính kỹ lại kiếp trước nàng hiểu về hắn quá ít.
“Tiểu thư là đang muốn mua quà cho ai?” chủ tiệm thấy nàng lựa mãi không được vội hỏi
Thẩm Điếu Chân ngó xung quanh: “Ta muốn mua quà cho một người mà cái gì ngài ta cũng có.”
Chủ tiệm nghe nàng nói nhất thời nghẹn.
Thẩm Điếu Chân nói thêm: “Làm sao mà ngài ta thấy nó đặc biệt, ngài ta rất thích luyện chữ.”
Chủ tiệm nghe thế thì sáng mắt vội nói: “Có có, tiểu thư.”
Thẩm Điếu Chân đi theo chủ tiệm tới quầy, ông ấy đem ra một hộp gỗ điêu khắc tinh xảo cùng một cuộn giấy sau đó kéo nắp trượt hộp gỗ ra là Trừng Tâm Đường Chỉ và Đình Khuê Mặc.
*Trừng Tâm Đường Chỉ là loại giấy thượng phẩm dùng chung với mực Đình Khuê Mặc.
Hai vật này nho nhã rất hợp với người nhã nhặn thanh tao như hắn.
“Ta lấy hai cái này.”
Thẩm Điếu Chân nói xong mắt chủ tiệm liền phát sáng tài lộc, ông rối rít gói lại, Thu Hương đưa ngân lượng sau đó cầm đồ đi theo sau Thẩm Điếu Chân.
Thẩm Điếu Chân không ngờ lúc này trời đổ mưa, nàng đứng trước cửa tiệm nhìn mưa trút xuống thì nhíu mày, nàng luôn ghét nước.
“Tiểu thư.” Sĩ Lâm đã bung ô đi đến gọi nàng
“Ừm, che cho Thu Hương, đừng để giấy ướt.” nàng căn dặn
Sĩ Lâm che cho Thu Hương trước để nàng ta mang đồ đặt trong kiệu, Thẩm Điếu Chân đứng ở cửa tiệm chờ.
Lúc Sĩ Lâm quay lại nàng đảo mắt bảo: “Ngươi cho xe phu tìm chỗ trú đi, mưa tạnh hãy về.”
Mưa lớn như thế nàng cũng không muốn hành người.
Sĩ Lâm bất ngờ không nghĩ Thẩm Điếu Chân thương hạ nhân như thế.
Thẩm Điếu Chân nhìn hắn do dự thì bảo thêm: “Các ngươi đi tìm chỗ trú đi, ta sẽ đứng ở đây sẵn nhìn ngắm đường phố.”
Thật ra mưa lớn như thế trên đường đã không có ai.
Sĩ Lâm tuân mệnh sau đó đưa ô cho Thẩm Điếu Chân, Thẩm Điếu Chân nhận lấy nhìn hắn nhanh nhẹn lại chỗ Thu Hương cùng xe phu nói gì đó sau đó cùng nhau rời đi đến chỗ trú gần đó.
Thẩm Điếu Chân ngước nhìn mưa nặng hạt đột nhiên ma xui quỷ khiến lại vươn tay ra ra khỏi ô hứng lấy vài giọt mưa.
Quả nhiên nàng ghét nước.
Thẩm Điếu Chân thu tay liền vẫy nước trên tay, nàng nhẹ nhàng nhấc chân lùi về sau đứng, hành động kia đủ lọt vào mắt một người.