Chương 6: Tư chất con kém nên theo Thái sư
Thẩm Điếu Chân vốn muốn về phòng nghỉ thì nghe giọng của phụ thân Thẩm Vĩnh vang bên tai.
“Tam Chân vào đây.”
Thẩm Điếu Chân xoay người nhìn thấy Thẩm Vĩnh ở đại sảnh ngồi với Liễn Nham còn có Thẩm Thanh và Thẩm Nghị, nàng nhíu mày lần nữa sợ hãi tràn ngập làm ngực nàng phập phồng.
Người đã về hết sao còn hắn?
Thẩm Điếu Chân run run đứng chết trân tại chỗ, hắn là người giam nàng ở Trữ cung ba năm chính nàng bị hắn gián tiếp ép chết.
“Tam muội, nhanh lên.”
Nghe tiếng không vui của Thẩm Thanh, Thẩm Điếu Chân mới bừng tỉnh, nàng giả vờ cười, nụ cười rất gượng mà chậm rãi vào trong.
Ánh mắt nàng không dám nhìn Liễn Nham chỉ cúi đầu khấu kiến: “Người gọi nữ nhi.”
“Tam Chân, con tư duy kém lại lười biếng học hành.”
Thẩm Điếu Chân: “…”
Sao nhất thiết phải nói trước mặt Liễn Nham?
“Phụ thân, nữ nhi biết bản thân còn kém nên sẽ cố gắng.” thật mất mặt
Nếu nàng ngẩng đầu chắc chắn nhìn thấy nụ cười cong lên của Liễn Nham.
“Cho nên ta quyết định sẽ để Thái sư dạy con.”
“Vâng… dạ? Không được.”
Thẩm Điếu Chân bàng hoàng nhìn Thẩm Vĩnh, có trời mới biết nàng loạn thế nào trong lòng, phụ thân là đang đẩy nàng vào đường chết.
“Không được vô lễ.” Thẩm Thanh nghiêm giọng nhắc nàng
Thẩm Điếu Chân lắc đầu, nàng có chết cũng không đến gần Liễn Nham: “Thái sư tài giỏi như thế nếu dạy con sợ sẽ tức đến hộc máu.”
Liễn Nham lại nhếch môi nhẹ nhìn nàng cất giọng trầm ổn vô cùng êm tai như suối trong: “Tam tiểu thư không cần lo, bổn thái sư còn dạy được hoàng tử, công chúa bướng bỉnh, Tam tiểu thư vẫn là không đáng ngại.”
Thẩm Điếu Chân: “???”
Đột nhiên phụ thân quăng cho nàng mảnh than nóng thế này vào tay không sợ nàng bỏng à?
Thẩm Nghị bồi thêm: “Tam muội, Thái sư cũng như ca ca, muội đừng quan ngại.”
Không quan ngại nhưng tam quan hắn lệch lạc.
Làm sao biết hắn có ghim thù việc Lý Ngọc Giai muốn hãm hại nàng không?
Không được, chuyện này không thể.
“Tam Chân tự thấy yếu kém, hay để muội học cùng Nguyệt tỷ tỷ…”
“Tam Chân, đừng không hiểu phép tắc như thế.”
Thẩm Điếu Chân hít ngụm khí lạnh khi nghe Thẩm Vĩnh trầm giọng nhắc nàng, phụ thân nàng vẫn là xem trọng Liễn Nham hơn nàng.
Ai bảo hắn là Thái sư.
“Nhi nữ, tuân mệnh.”
Rõ ràng hắn không cần đích thân dạy dỗ nàng, ngay cả hoàng tử công chúa cũng không cần hắn dạy, hắn đây là ý gì?
Thẩm Điếu Chân mắt khẽ động nhìn Liễn Nham, hắn chỉ nhìn nàng với thái độ điềm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, ánh mắt đen như dễ dàng nhìn xuyên qua người nàng.
Như đời trước, nàng vẫn sợ hắn.
“Thế sau này phiền Thái sư rồi.”
Thẩm Điếu Chân không nghe được gì nữa, nàng nên đối mặt với hắn thế nào?
.
Thẩm Điếu Chân ngày đầu đi học liền bệnh nằm trên giường, nàng buổi tối tắm khuya mở toang cửa để gió luồng vào, sáng hôm sau sốt liên miên, không thể đi học.
Thẩm Vĩnh sai người báo tin cho Liễn Nham đợi nàng khỏe sẽ đi học.
Sau đó Thẩm Điếu Chân khỏe lại, nàng tự mình trèo cây té chân phải bó lại cho nên vẫn là nghĩ tiếp.
Thẩm Vĩnh nhíu mày nhìn Thẩm Điếu Chân đang ung dung ăn quả mận lại nhìn chân nàng đang băng bó thì cau mày: “Tam Chân, con là cố ý đúng không?”
Hạ Tuệ cũng nhìn ra con gái mình là không muốn đến chỗ Thái sư học.
Thẩm Điếu Chân cười xinh đẹp: “Cha, con nào có.”
Thẩm Vĩnh biết rõ con gái mình xảo quyệt: “Còn lần thứ ba thì con có là cái xác cha cũng dắt con đi.”
Lời uy hϊếp này quá lớn, Thẩm Điếu Chân líu lưỡi cảm thấy mận chua quá.
Thẩm Điếu Chân di chuyển khó khăn khi chân bị trật băng bó, nàng phải nhờ Thu Hương dìu nàng, ở phủ quá chán nàng vẫn muốn ra ngoài chơi.