Chương 5: Huynh ấy sẽ là phu quân tốt
Ánh mắt như có như không của Liễn Nham sượt qua gương mặt tái nhợt của Thẩm Điếu Chân, hắn vẫn là điềm tĩnh vào trong lúc lướt ngang người nàng vẫn ngửi được mùi hoa nồng đậm nịnh mũi.
Thẩm Điếu Chân gần như chân mềm nhũn, không ai biết rõ bằng nàng, lý do Liễn Nham tạo phản bởi vì hắn chính là Tứ hoàng tử Lý Thạc năm đó bị cho rằng đã chết.
Bí mật này là chính hắn nói với nàng, ngay cả khi hắn thành công đảo chính cũng không ai biết hắn là Tứ hoàng tử, hắn dường như ghét thân phận đó.
“Thái sư, người nể tình rồi.” Thẩm Vĩnh vẫn không ngờ Liễn Nham sẽ đến
Liễn Nham trong mắt mọi người chính là sạch đến mức như một bức tượng ngọc.
Thẩm gia lại trung quân ái quốc nên đương nhiên xem hắn là người chung thuyền mà tin tưởng.
Lúc hắn tạo phản ai cũng bất ngờ, một người liêm chính như hắn lại là nghịch tặc.
“Thái sư, người hôm nay đến là khách quý, mau ngồi.”
Thẩm Thanh vội mời hắn, đại ca của Thẩm Điếu Chân vẫn thích người liêm chính cho nên năm xưa cả Thẩm Thanh và Thẩm Nghị xem hắn như tri kỉ, bọn họ cũng gần trạc tuổi nhau.
Liễn Nham chỉ mới hai mươi ba đã làm Thái sư nên ai cũng kính nể hắn.
Thẩm Điếu Chân ù tai, nàng nhớ rõ lúc ở phủ Thái sư, Liễn Nham đối với nàng không lạnh không nhạt nhưng mà bản tính hắn không thoải mái như thế, hắn biết nàng không dám phản kháng nên dễ dàng nắm thóp nàng.
Nàng chính là bị hắn kiểm soát.
Thủ đoạn hắn tàn nhẫn, bề ngoài đạo mạo nhưng sau lưng sẽ sai người xử lý gọn, như Tạ Khấu Mân, nàng không ngờ hắn cho người đánh gãy chân Tạ Khấu Mân nhưng Tạ gia lại không tra ra, chính hắn nói với nàng.
Hoặc là một nô tì lỡ vạ miệng nói xấu nàng, hắn liền kêu nàng tự tay tát nàng ta tới khi nào hắn kêu ngừng thì thôi nhưng nàng không dám, nàng nhát lại lương thiện, hắn liền để Cao Lãng ra tay, suýt làm nô tì đó chết chính nàng phải cầu xin.
Hắn ở ngoài trong sạch bao nhiêu, bên trong thối nát vặn vẹo bấy nhiêu mà những gì hắn làm chẳng ai biết vì hắn xử lý rất sạch sẽ.
“Tam Chân, muội sao thế?”
Thẩm Điếu Chân lắc đầu, nàng bủn rủn tay chân nghĩ tới năm xưa liền sợ hãi nam nhân kia, hắn đẹp đến mức nàng tưởng đó là một thần phật tôn quý trong sạch nhưng nào ngờ hắn là ma quỷ mà tôn thờ.
“Nguyệt tỷ, Mân ca, chúng ta đến hậu viện trò chuyện, ở đây ngột ngạt.”
Nhìn sắc mặt nàng như thế cũng dọa hai người họ.
Thẩm Điếu Chân chuyển người rời đi đúng lúc ánh mắt chạm vào đôi mắt đen lạnh như băng của nam nhân, nàng vội cúi đầu bước chân nhanh chóng đi mất.
Liễn Nham nhìn nữ tử mỹ mạo như hoa như nguyệt hấp tấp bỏ đi thì khóe môi nhếch nhẹ, làm sao lại sợ như thế? Không phải đều nói Tam tiểu thư Thẩm gia mê nam sắc sao?
Thẩm Điếu Chân ở hậu viện cùng Tạ Khấu Mân và Trương Tế Nguyệt trò chuyện thưởng bánh, hai người họ dễ nhận ra tâm tính nàng có thay đổi.
“Tam Chân, muội trưởng thành hơn rồi.” Trương Tế Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười
Thẩm Điếu Chân giật mình, sự trưởng thành này là Liễn Nham dạy nàng, hắn bắt nàng đọc sách, lễ nghi cách trở thành một tiểu thư khuê cát.
“Nguyệt tỷ, đừng nói thế.”
Tạ Khấu Mân thưởng thức chén trà, ý vị bên môi cười lộ ra, hắn chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt trần của nàng: “Tam Chân đây là thay đổi tâm tính vì cái gì?”
Vì cái gì? Vì Thẩm gia, nàng sợ nàng tùy hứng sẽ hại chết mọi người.
“Huynh lại muốn chọc muội gì đấy?” Thẩm Điếu Chân có chút hờn dỗi
“Tam Chân phải thay đổi thôi, muội ấy mười bảy tuổi rồi chắc là đã có ý trung nhân.”
Thẩm Điếu Chân có ý trung nhân nhưng đó là kiếp trước. Kiếp này nàng muốn tập trung cứu vớt những gì có thể.
Ánh mắt tuấn tú của Tạ Khấu Mân sáng lên, hắn nhìn Thẩm Điếu Chân chờ nàng nói tiếp.
Thẩm Điếu Chân thầm cười khẽ: “Sao gấp thế? Tỷ còn chưa thành thân mà.”
Nghe lời này Tạ Khấu Mân rầu rĩ, nàng xem ra không có ý với hắn chỉ yêu thích vẻ đẹp của hắn.
“Ta thấy muội với A Mân rất hợp.” Trương Tế Nguyệt tinh tế nhận ra tâm ý của Tạ Khấu Mân
Thẩm Điếu Chân sửng sốt, Tạ Khấu Mân đúng là yêu nàng nếu không sao gây loạn khi nàng thành thân với Liễn Nham nhưng nàng hại hắn gãy chân còn bị cấm túc sau đó Tạ gia xảy ra sóng gió phải tạ lỗi Liễn Nham, nàng làm sao dám nữa.
Nàng là thiếu nợ hắn, cảm giác muốn trả ơn hơn.
“Tạ ca ca rất tốt, huynh ấy sẽ là phu quân tốt.”
Liễn Nham vừa đi đến cổng vòm nguyệt thì nghe được câu nói mềm mại như nước chảy trong veo róc rách rơi bên tai hắn, hắn cũng chỉ vô tình đi qua vì vốn định đi rửa tay, hắn hơi nghiêng đầu nhìn nữ tử hồng y đang mỉm cười nói.
Nụ cười ấy quá chói mắt, hắn không thích.
Nói chuyện hơn hai canh giờ, Thẩm Điếu Chân tiễn Trương Tế Nguyệt cùng Tạ Khấu Mân về, nàng đứng ở cửa phủ nhìn hai người họ lên xe ngựa thì thả lỏng tâm tình.
Khách đã tàn tiệc, người hầu đang dọn tàn cuộc.