Chương 4: Thái sư Liễn Nham
Phủ Thái Sư
Liễn Nham bình thản ngồi uống trà, ánh mắt hắn điềm tĩnh rũ xuống nhìn khói bốc lên, Cao Lãng cùng Tư Nghệ đứng phía sau hiểu rõ tâm tình hắn đang không thoải mái.
“Thái sư, là thuộc hạ tắc trách.” Cao Lãng quỳ xuống tự nhận lỗi
Liễn Nham uống một ngụm trà lại thấy đắng: “Không trách ngươi, trách là đột nhiên xuất hiện một Thẩm Điếu Chân.”
“Thẩm Điếu Chân đó là con gái duy nhất của Thẩm Vĩnh, nàng ta là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành nhưng mà giống công chúa, được bề ngoài nhưng bên trong rất ngốc lại mê nam nhân đẹp.”
Liễn Nham đặt ly trà xuống nâng mắt lên nhìn ra ngoài: “Ồ thế thì càng dễ rồi, không lợi dụng Lý Ngọc Giai được thì thẳng đến Thẩm gia.”
Liễn Nham nói xong ánh mắt phát sáng lộ ra tia lạnh như băng, hắn lại nghiêng đầu: “Trà này đắng quá.”
Tư Nghệ nghe thấy thì gật đầu: “Thuộc hạ sẽ đuổi người pha trà hôm nay đi.”
Liễn Nham tay chống má, tay gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi từng chút một nhìn Tư Nghệ đi ra ngoài.
Nếu đã ngốc thì cứ lấy đó làm điểm lợi dụng.
.
Quý thu, trời bắt đầu mát mẻ có gió, Thẩm Điếu Chân chớp mắt nhìn trời trong xanh, hôm nay Thẩm gia đặc biệt đãi tiệc chúc mừng Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị quay về từ biên cương mời các danh môn trong kinh thành tham dự, Thẩm phủ náo nhiệt hẳn.
Thẩm Điếu Chân nghiêng đầu khi nghe tiếng bước chân, Thu Hương vội vã chạy tới: “Tiểu thư, mọi người tới rồi.”
“A, đi thôi.” Nàng háo hức sải chân đi
Có quá nhiều cố nhân mà nàng mong mỏi gặp lại.
Thẩm Điếu Chân đi đến nơi diễn ra buổi tiệc, nàng nhìn mọi người từ cổng chính Thẩm phủ bước vào mang theo quà cáp cùng lời nói rôm rả, ánh mắt chờ mong cuối cùng dừng lại ở một nữ tử.
“Nguyệt tỷ tỷ.”
Thẩm Điếu Chân chạy tới chỗ một nữ tử thân thiết ôm cánh tay nàng ta, Trương Tế Nguyệt bật cười, nụ cười như hoa, ôn nhu lại trong trẻo: “Tam Chân muội sao thế?”
Thẩm Điếu Chân cười nhìn nàng ta: “Muội nhớ tỷ.”
Năm đó Trương Tế Nguyệt là nữ tử tài hoa trong kinh thành, nàng ta có sắc có tài là con gái của đại học sĩ Trương Sự, quan hệ rất thân với Thẩm gia.
Bởi vì là đại học sĩ nên ban đầu Thẩm Điếu Chân không thể nói chuyện với Trương Tế Nguyệt có học vấn cao vì Thẩm Điếu Chân ngu dốt, nàng ta rất hay giúp nàng học nhưng nàng ngu muội đều trốn.
Nghĩ lại năm đó Thẩm gia xảy ra chuyện, Trương đại học sĩ cũng ra tay tương trợ.
“Tam Chân.”
Tiếng gọi làm Thẩm Điếu Chân bừng tỉnh, trước mặt nàng là một nam tử trong y phục sáng màu, tóc vấn vải trắng, khí chất trong như ngọc, tuấn tú ôn nhuận.
Thẩm Điếu Chân cảm thấy l*иg ngực nhói lên, Tạ Khấu Mân là người năm xưa khi nàng đòi gả vào Thái sư phủ đã nhất quyết ngăn cản còn vì nàng mà cãi lệnh phụ thân, hắn ta ở phủ Thái sư làm loạn bị Liễn Nham đánh gãy chân.
Sau này Thẩm gia xảy ra chuyện, Tạ Khấu Mân nhiều lần xin thánh thượng tha mạng điều tra lại nhưng chỉ chọc giận hoàng thượng mà bị phạt năm mươi trượng nằm trên giường một tháng.
Về sau Liễn Nham làm trữ quân đày hắn đến Khổ Châu cực khổ mà nàng cũng không làm gì giúp hắn được.
Nàng là nợ hắn ta rất nhiều.
Thẩm Điếu Chân phiếm mắt hồng dọa cho Tạ Khấu Mân sửng sốt: “Tam Chân làm sao khóc?”
Thẩm Điếu Chân gạt đi nước mắt, nàng nói: “Ta thấy huynh đẹp quá.”
Năm xưa nàng và hắn được xem là thanh mai trúc mã, hắn đẹp nên nàng cũng thích hắn ta nhưng chưa nghĩ đến chuyện tình cảm sau này gặp Liễn Nham lại một lòng với hắn nào ngờ bị hắn rẻ rúng.
Tạ Khấu Mân là con của Lại bộ thượng thư Tạ Duy Vĩ. Tạ Khấu Mân hắn không giống cha hắn, Tạ Duy Vĩ lại là kẻ tham lam chỉ cần có lợi cho ông ta là được. Năm xưa Liễn Nham cho ông ta không biết lợi ích gì mà ông ta lại ở bên tai hoàng thượng rót từng chút lời nói để bãi bỏ chức thái úy của phụ thân nàng.
Tạ Khấu Mân khi đó bị Tạ Duy Vĩ cấm túc lực bất tòng tâm.
“Tam Chân đúng là mê mỹ nam nhân.” Tạ Khấu Mân mắt sáng lên nhã nhặn nói
Thẩm Điếu Chân lè lưỡi tinh nghịch nhìn hắn cười rộ làm lòng nam tử xao xuyến.
“Thái sư Liễn Nham đến.”
Tiếng hô của gia nhân làm Thẩm Điếu Chân giật mình sau đó là run sợ. Bình thường Thẩm Điếu Chân biết Liễn Nham rất ít tham gia tiệc mời, hắn ở trước mặt mọi người có bao nhiêu trong sạch, không câu kết qua lại với ai nhưng ở sau lưng lại âm thầm kết bè phái tạo thế lực, mà trong lòng hắn ghét Thẩm gia như thế sao lại đến đây.
Ai cũng nói Thái sư đương triều là trung thần, sạch sẽ đến ai cũng cúi đầu kính nhường nhưng không ai biết sau vẻ đạo mạo đó là một con người độc ác tàn nhẫn đến thối nát. Thủ đoạn hắn có đủ, là kiểu người ăn miếng trả miếng không bao giờ chịu bản thân lỗ vốn.
Nói theo lí, hắn không thể ở đây.
Không lẽ nàng thay đổi chuyện cứu Lý Ngọc Giai mà có nhiều chuyện thay đổi?
Từ cửa lớn nam tử trên người là y phục màu thiên thanh tao nhã sáng mắt từng bước chân chậm rãi có lực tiến vào mang theo khí chất vượt trội.
Nam nhân tiêu sái anh tuấn, cử chỉ nhẹ nhàng thanh tao, cho dù một cái nhìn cũng như hoa nở rộ, không cần nói diện mạo bao phần tuấn mỹ chính là nhìn thôi không dứt ra được.
Thẩm Điếu Chân chỉ thấy tim nàng thắt lại như thể bị ai bóp lấy.
Kiếp trước lần đầu Thẩm Điếu Chân gặp Liễn Nham là ở sinh thần của hắn, nàng nghe danh Thái sư trẻ tuổi tài hoa lại anh tuấn, nam nhân kinh thành không ai đẹp như ngài ta nên nàng lén theo phụ thân đến tặng quà mừng cho hắn, hắn không tổ chức tiệc nhưng ai cũng đến tặng quà.
Thẩm Vĩnh chỉ theo lễ mà tặng, nàng lúc đó trốn sau Thẩm Vĩnh lén nhìn, hắn không ra đón tiếp chỉ nhờ thuộc hạ nhận nhưng vẫn kịp cho nàng nhìn dung mạo tuyệt trần kia.
Kiếp này không thể ngốc tiếp nhưng cũng không thể lộ quá thông minh, hắn ghét ai thông minh.