Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 3: Vào cung

Chương 3: Vào cung

Thẩm Điếu Chân ngồi trên xe ngựa Thẩm gia nghiêng đầu nhìn bên ngoài qua tấm rèm mỏng, nàng biết Lý Ngọc Giai rất thích cái đẹp như nàng nên hôm nay nàng trang điểm chỉnh chu, không quá mức lòe loẹt cũng không sơ sài.

Nàng còn chuẩn bị một cây trâm ngọc bằng bạc, kiếp trước Lý Ngọc Giai thích nhất trâm cài tóc vì nó có thể phô ra ngoài cho người ta thấy.

Thẩm Điếu Chân đảo quanh vẫn thấy cuộc sống lúc này của bá tánh bình an lòng thêm nhẹ nhàng, lúc Liễn Nham đánh vào kinh thành, khói bụi xác chết chồng chất, kinh thành đổ máu ba ngày Liễn Nham mới toàn thắng.

Nghĩ đến gương mặt nhẫn tâm tàn bạo kia, Thẩm Điếu Chân không khỏi rùng mình.

Thẩm Điếu Chân vào đến hoàng thành, xe phu cho dừng ngựa, Thu Hương ở bên ngoài nói vọng vào: “Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”

Thẩm Điếu Chân nhẹ nhàng vén màn nắm tay Thu Hương đỡ bước xuống xe ngựa.

Ngẩng đầu nhìn hoàng cung trước mặt lòng nàng dấy lên sóng dữ, năm xưa hoàng cung là nơi nàng cả đời không dám mơ đến bây giờ nhìn lại lần nữa nghĩ đến bản thân ba năm trong cung chỉ ở Trữ Cung, cảnh đẹp có bao giờ được ngắm.

“Đi thôi.”

Nàng rũ mắt chậm rãi từng bước theo sau Thẩm Vĩnh và Thẩm Thanh, Thẩm Nghị.

Yến tiệc diễn ra ở Vọng Xuân Đình, bàn tiệc trải dọc hai bên chừng hơn hai mươi bàn, nhân vật chính hôm nay là Thẩm gia, Thẩm Điếu Chân tự biết đây là chính sự nên viện lí do mà trốn trước.

Thẩm Điếu Chân rảo chân, tuy ba năm ở trong cung nhưng chưa lần nào được tự do ra ngoài ngoại trừ lúc đi cùng Liễn Nham cho nên nàng chỉ mơ màng nhớ đường.

Hắn sợ nàng tự vẫn nên mới giam nàng, sợ nàng tự ý ra ngoài sẽ tìm cái chết.

Lý Ngọc Giai chắc chắn lúc này nghe có yến tiệc sẽ ham vui đến xem, nàng ta trên đường đi sẽ ngã xuống hồ sen ở trong cung vì vậy nàng phải đến đó trước.

Thẩm Điếu Chân bước chân nhanh nhẹn, tà váy nhẹ bay trong gió, mái tóc đen dài phất phơ cả gương mặt xinh đẹp như hoa, da trắng như tuyết nổi bật đến cuốn mắt.

Ở đối diện một nam tử đi trước hai hộ vệ khẽ nghiêng qua vẫn kịp nhìn đủ dung mạo tinh tế kiều diễm kia.

“Thái sư, một lát Ngọc Giai công chúa sẽ đi ngang qua hồ sen, đã cho người làm trơn đường rồi.”

Liễn Nham gật nhẹ đầu ánh mắt dời khỏi nữ tử bên lối đi đối diện, hắn nhàn nhạt nói: “Tư Nghệ, đi thôi.”

Một trong hai người theo sau gật đầu sau đó cùng hắn rời đi, nam tử còn lại thì quay đầu đi ngược lại.

Thẩm Điếu Chân quả nhiên từ xa đã thấy Lý Ngọc Giai dẫn theo cung nữ và thái giám háo hức đến yến tiệc, nàng nháy mắt xúc động nhưng cố gắng kìm nén chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta.

“Thần nữ tham kiến công chúa.” Thẩm Điếu Chân chủ động chào hỏi nàng ta

Lý Ngọc Giai mười bốn tuổi nhưng có vẻ đẹp thanh tú, tướng mạo rõ ràng đáng yêu nhất là đôi mắt to tròn long lanh, là một cô nương mới lớn ham chơi nhưng dung mạo lại xinh đẹp,

Lý Ngọc Giai nghiêng đầu nhìn Thẩm Điếu Chân sau đó oa lên: “Ngươi đẹp quá.”

Qủa nhiên, người đẹp luôn thích cái đẹp.

“Công chúa rất đẹp, người đừng khen ta thôi.” Thẩm Điếu Chân biết Lý Ngọc Giai không thích nịnh nọt quá mức

“Ngươi tên gì?”

“Thần nữ là Thẩm Điếu Chân, con gái của thái úy Thẩm Vĩnh.”

“A, là người Thẩm gia.”

Thẩm Điếu Chân nhìn Thu Hương ở phía sau, Thu Hương liền tiến lên dâng một chiếc hộp gỗ tinh xảo: “Công chúa xinh đẹp nên đi với những thứ đẹp.”

Nói rồi nàng giơ tay mở nắp hộp, một cây trâm bằng bạc hình cánh hoa kèm hiệu ứng hạt mưa rơi bằng trân châu hiện ra, Lý Ngọc Giai sáng mắt: “Đẹp quá, mau, cài cho ta.”

Cung nữ theo sau vội tiến lên cầm lấy trâm cài cài lên tóc cho Lý Ngọc Giai.

Lý Ngọc Giai thích đến cười tít mắt liền thân thiết nói với Thẩm Điếu Chân: “Ta đang đến chỗ yến tiệc, ngươi đi với ta.”

“Vâng.”

Thẩm Điếu Chân tuân mệnh, nàng không biết rõ tại sao Lý Ngọc Giai té xuống hồ sen, khi ấy Cao Lãng cứu nàng ta sau đó một lúc sau hoàng thượng hay tin liền đến.

Thì ra tất cả đều là sắp xếp của Liễn Nham.

Lý Ngọc Giai rất được hoàng thượng yêu thích vì nàng ta ngốc.

Kẻ ngốc đúng là vô hại nên dễ được thích cũng dễ lợi dụng.

Thẩm Điếu Chân nâng mắt nhìn trước mặt là cầu bắt ngang hồ sen, nàng cố ý nói chuyện với Lý Ngọc Giai để đi chậm lại, nàng ta hí hửng vừa đi vừa kể đủ chuyện còn nàng chỉ chăm chăm nhìn xung quanh quan sát.

Lúc đi đến nửa cây cầu vẫn không có gì.

Thẩm Điếu Chân tâm tư lơ lửng, còn nửa cây cầu nữa thôi là an toàn, nhưng lúc Thẩm Điếu Chân nghĩ đã ổn rồi thì Lý Ngọc Giai xoay người sau đó nàng ta như trượt trúng gì đó mà loạng choạng ngã về sau.

“Công chúa.”

Thẩm Điếu Chân nghe tiếng hoảng sợ hét bên tai, nàng liền giơ tay kéo Lý Ngọc Giai đẩy ngược vào trong cây cầu cho nên người té ngã xuống hồ sen lại là nàng.

“Thẩm tỷ, mau, còn không cứu người.” Lý Ngọc Giai bị dọa mặt trắng bệch,

Thẩm Điếu Chân không biết bơi, đó là điều cả hai kiếp không phải ai cũng biết vì nàng rất ít tham gia đi thuyền, nàng sợ nước.

Không lẽ sống lại chưa gì hết lại chết?

Người của Liễn Nham cư nhiên chỉ cứu công chúa?

Thẩm Điếu Chân ý thức mơ hồ thì thấy nước bên trên bị khuấy động, tầm mắt nàng nhòe đi chỉ thấy cơ thể được kéo lên.

Thẩm Điếu Chân được đưa lên bờ, Thẩm Thanh liên tục giúp nàng cứu hộ hơn một lúc lâu Thẩm Điếu Chân mới ho sằng sặc mà tỉnh lại.

Thẩm Điếu Chân nghĩ lần này chết thêm lần nữa, không biết ông trời cho sống thêm lần thứ ba không?

“Điếu Chân, muội không sao chứ?”

Thẩm Điếu Chân nhìn Thẩm Thanh ướt sũng cũng biết là hắn cứu mình, nàng lắc đầu bên tai vang lên tiếng Lý Ngọc Giai.

“Thẩm tỷ, khi nãy nguy hiểm quá.” Sau đó nàng ta lại nói: “Phụ hoàng là Thẩm tỷ cứu con.”

Tiếp đó là giọng nói ổn trọng: “Thẩm gia đúng là trung thành, hôm nay con gái Thẩm thái úy cứu công chúa một mạng, nhất định ban thưởng lớn.”

Thẩm Điếu Chân chưa tỉnh táo, nàng ở trong người Thẩm Thanh chỉ nghe xung quanh ồn ào nhưng lưng nàng rất lạnh tựa như có hàn khí vây quanh.

“Hoàng thượng, chuyện cứu công chúa là nên làm, không cần ban thưởng nhưng mà có lẽ yến tiệc này không dự được nữa, xin phép lão phu mang con gái về.”

Là tiếng phụ thân nàng Thẩm Vĩnh.

“Được được.”

Thẩm Điếu Chân chỉ biết được Thẩm Thanh bế đi, trước mặt tuy mờ nhạt nhưng nàng kịp nhìn thấy đối diện đôi mắt đen hờ hững lạnh lẽo, bất giác nàng tê cứng người còn kèm theo sợ hãi.

Đó không phải là Liễn Nham đấy chứ?

Hắn sẽ không vì nàng phá chuyện của hắn mà tìm nàng gϊếŧ đúng không?

Ai chứ hắn có thể.

.

Thẩm Điếu Chân được mang về phủ, Hạ Tuệ lo đến phát khóc, Thẩm Điếu Chân từ nhỏ sợ nước chỉ có Thẩm gia biết nay lại liều mạng cứu Lý Ngọc Giai làm mọi người vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Chỉ cần nàng ta rơi xuống nước liền giống như mất mạng bởi vì lúc nhỏ Thẩm Điếu Chân bị té xuống hồ khi mới lên năm nên từ đó sinh ám ảnh.

Thẩm Điếu Chân hôn mê mất một ngày mới tỉnh, nàng mơ thấy xung quanh nàng toàn bộ là nước, ngạt thở, đen tối tựa như nhấn chìm nàng. Thẩm Điếu Chân bừng tỉnh trán đầy mồ hôi cuối cùng Hạ Tuệ thấy nàng tỉnh mới nhẹ nhõm.

“Đứa con này, con dọa mẫu thân sắp chết rồi.”

Thẩm Điếu Chân biết cả nhà đều khϊếp sợ khi nàng rơi xuống nước, Thẩm Điếu Chân an ủi bà: “Mẫu thân đừng sợ, con không sao.”

“Lần sau đừng liều như thế.”

Thẩm Điếu Chân nghe Hạ Tuệ sụt sùi thì nói: “Được rồi mẫu thân, Tam Chân sau này chú ý hơn.”

Thẩm Điếu Chân ở trên giường hết hai ngày mới rời giường được, Lý Ngọc Giai tặng cho nàng rất nhiều quà còn hoàng thượng cũng ban thưởng lớn, lần này Thẩm Điếu Chân lập được công lao cứu công chúa nên Thẩm gia càng được xem trọng.