Thái Sư Nham Hiểm Luôn Dụ Dỗ Ta

Chương 2: Sống lại rồi

Chương 2: Sống lại rồi

“Không hay rồi tiểu thư.”

Tiếng gọi thất thanh của nữ tử vang lên dồn dập, Thu Hương từ ngoài chạy vào phòng của Thẩm Điếu Chân gọi nàng, Thẩm Điếu Chân mơ màng bị nàng ta lay đến tỉnh táo sau một khắc trời đất quay cuồng.

Thẩm Điếu Chân không phải chết rồi sao?

Nàng cắt cổ tự vẫn trước mặt Liễn Nham.

Nàng nhìn tỳ nữ dáng vẻ gấp gáp thở hồng hộc càng kinh ngạc hơn, đây là Thu Hương, nàng ta sao vẫn còn sống?

Năm đó Thu Hương là nô tì trong Thẩm phủ cũng bị chém đầu theo, bây giờ thật sự là nàng ta.

“Tiểu thư, người ngẩn cái gì thế? Chuyện không hay rồi.” Thu Hương thấy Thẩm Điếu Chân ngớ ngẩn thì thúc giục nàng đứng lên

“Thu Hương? Sao em còn sống?” nàng nói xong lại rơi nước mắt đầm đìa, vậy là nàng chết rồi nên mới gặp được Thu Hương

Thu Hương cảm thấy cô nương của nàng ta hôm nay thật kì lạ, Thu Hương không còn sức quan tâm: “Người mau, Đại công tử cùng Nhị công tử về rồi, người còn ở đây ngủ.”

Đại ca? Nhị ca?

Thẩm Điếu Chân nhất thời không kịp suy nghĩ, đây là nàng sống lại rồi?

Không lẽ là như trong sách nói trọng sinh?

Thẩm Điếu Chân vậy mà quay lại năm mình mười bảy tuổi.

Ông trời là cho nàng cơ hội làm lại từ đầu.

Thẩm Điếu Chân run lên khống chế cảm xúc, nếu theo Thu Hương nói đại ca cùng nhị ca nàng về, vậy có nghĩa lúc này hai người họ vừa từ biên cường quay về.

“Mau, giúp ta sửa soạn.”

Thẩm Điếu Chân kiếp trước thích ăn mặc rực rỡ, trang điểm xinh đẹp bởi vì nàng có dung mạo tuyệt trần giống như hồ ly trong truyền thuyết chỉ một ánh nhìn đủ đoạt hồn nam nhân, nàng dựa vào việc nàng xinh đẹp lại có Thẩm gia mà kiêu ngạo.

Bây giờ Thẩm Điếu Chân không muốn là hồ ly nữa, nàng muốn làm tiên tử cho nên Thẩm Điếu Chân chỉ để Thu Hương mặc cho nàng bộ xiêm y sáng màu đơn giản, tóc búi phân nửa cài trâm gỗ, một nửa xõa dài ngay cả trang điểm cũng là nhẹ nhàng hơn mọi khi.

Thẩm Điếu Chân giờ khắc này khác xa mọi ngày, như câu huệ chất tâm lan* so với khi trang điểm xinh đẹp càng đẹp hơn.

*Huệ chất lan tâm: Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết

Thẩm Điếu Chân gần như là chạy gấp đến sảnh lớn lúc nàng tới thì nghe tiếng cười của phụ mẫu sau đó nàng nhìn thấy cả nhà nàng đang vui vẻ, lòng nàng dâng trào cảm xúc cuồn cuộn, đầu mũi đỏ lên, hai mắt phiếm hồng.

Mọi người vẫn còn sống.

“Tam Chân đến rồi.” mẫu thân Hạ Tuệ kêu lên khi thấy nàng nở nụ cười hiền từ

“Tam Chân sao lại khác xa thế?”

Hai ca ca Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị nhìn thấy nàng thay đổi cũng bất ngờ, trước nay muội muội của họ đều là ăn vặn xinh đẹp, hôm nay lại là tiên nữ thanh thoát ôn nhu, rõ ràng cách ăn vặn trang điểm này không giống nàng bình thường.

Thẩm Điếu Chân xúc động chạy đến, hai nam tử mặc chiến bào dũng mãnh nhìn nàng tuy ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn là ôn nhu nuông chiều.

“Đại ca, nhị ca.”

Thẩm Điếu Chân kêu lên chạy đến không do dự mà vươn tay ôm lấy hai ca ca của mình, Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị kinh ngạc nhìn Thẩm Điếu Chân ngơ ngác.

Kiếp trước Thẩm Thanh cùng Thẩm Nghị một lòng trung quân ái quốc, Thẩm gia đời đời trung nghĩa, hai người ca ca của nàng tận trung vì hoàng thượng nào ngờ hoàng thượng kết tội Thẩm gia mưu phản cấu kết với quân phản tặc đem tru di cả nhà.

Liễn Nham lúc đó đang là Thái Sư sau khi Thẩm gia bị diệt hắn xin giữ lại một mình nàng, một thời gian sau không còn ai ngán đường, hắn lên làm trữ quân, giam lỏng hoàng thượng.

Sau cùng Thẩm Điếu Chân mới biết hắn âm thầm mượn tay Thái Tử Lý Hàn diệt Thẩm gia để không còn trung thần nào cản chân hắn trên con đường tước đoạt quyền vị, chung quy là hắn rõ Thẩm gia một lòng trung thành sẽ không quy thuận hắn nên phải diệt Thẩm gia trước mới đánh được vào hoàng cung.

Thẩm Điếu Chân ửng đỏ mắt hạnh, năm xưa vì ham sắc mà đòi thành thân với Liễn Nham, một mực lấy lòng hắn nào ngờ hắn lại lợi dụng nàng để từng bước tiếp cận Thẩm gia.

“Tam Chân sao lại mít ướt rồi?”

Thẩm Điếu Chân thu nước mắt đứng thẳng người, hình ảnh cả nhà Thẩm gia chết trước mặt nàng, nàng còn nhớ rõ đó là hai ngày trước tết nguyên đán, ngay cả người hầu trong phủ cũng không tha, hoàng thượng vẫn là diệt trừ tận gốc.

Nếu Liễn Nham không nói nàng là thê tử của hắn muốn ngài ấy giữ mạng thì có lẽ nàng khi ấy đã cùng bọn họ chết chung rồi.

Nhưng không chết mới khổ đau, sau khi Thẩm gia diệt đã không ai ngán chân Liễn Nham, vài tháng sau hắn đánh thẳng vào kinh thành bắt hoàng thượng lui về sau để hắn làm trữ quân, mấy ngày sau hoàng thượng cũng băng hà .

“Đừng có nghĩ khóc là ta tha cho muội, muội nói xem, nghe nói muội lại ra ngoài tìm nam nhân?”

Nàng nghe Thẩm Thanh mắng nàng, nàng ngược lại không khó chịu cau có như mọi khi, được nghe hắn mắng lúc này nàng mới vui vẻ.

Năm xưa hắn cứ nói nàng phá Thẩm gia gà bay chó chạy, Thẩm Điếu Chân còn nói hắn khó tính, giờ nghĩ lại hắn nghiêm khắc đều do tính tình tùy hứng của nàng.

“Đại ca, Tam Chân biết lỗi rồi, sau này không gây họa nữa.”

Hiếm khi Thẩm Điếu Chân nghe lời như vậy làm mọi người kinh ngạc.

Phụ thân nàng - Thẩm Vĩnh nhướng mày nhìn phu nhân Hạ Tuệ, ông thấy con gái mình Thẩm Điếu Chân đặc biệt khác lạ.

“Tam Chân xem ra lớn rồi.” Thẩm Nghị so với đại ca Thẩm Thanh thì nương từ với nàng hơn

Tính tình bọn họ là con nhà võ nên cương nghị kiên trực, đối với dạy dỗ rất nghiêm khắc, Thẩm Thanh sẵn sàng dùng roi quản giáo nàng.

Thẩm Điếu Chân rất sợ Thẩm Thanh đó là lí do vì sao Thu Hương kêu nàng mau dậy ra đón tiếp hai người họ, nếu hai người họ biết nàng ngủ đến giữa trưa mới dậy, với tính khí quân doanh của Thẩm Thanh sẽ cầm roi tới tận phòng đánh nàng.

Thẩm Điếu Chân nhìn đến phụ mẫu ngồi ở ghế chủ tọa mũi càng cay, nàng chạy tới chỗ Hạ Tuệ ôm lấy bà: “Mẫu thân.”

Hạ Tuệ nhìn Thẩm Vĩnh cuối cùng nhìn Thẩm Điếu Chân đang ôm chân mình thì cười hiền từ: “Tam Chân làm sao thế?”

Thẩm Điếu Chân lắc đầu, trước đây nàng dẫn sói vào nhà mới làm cả nhà bị diệt môn, bây giờ sống lại nàng sẽ bảo hộ mọi người.

Thẩm gia đang nắm giữ một nửa quân lính của kinh thành lại thêm trấn thủ biên cương nên Liễn Nham cần diệt Thẩm gia mới có thể giúp hắn dễ dàng đánh vào hoàng thành, hắn không trực tiếp ra tay nhưng vẫn là để Thái tử Lý Hàn ra tay giúp hắn, chung quy là do Thẩm gia cứng đầu, bọn họ trung quân ái quốc một lòng dù cho hoàng thượng không phải vị vua tốt nhưng cuối cùng lại bị chính người mà bọn họ tận tụy cống hiến xử tử.

Thẩm Điếu Chân khóc sướt mướt xong rồi thì đứng thẳng dậy, nàng cần phải thay đổi suy nghĩ của phụ thân cùng hai vị ca ca này, bọn họ trung thành là tốt nhưng hoàng thượng là hôn quân, ngài ta luôn dễ sinh nghi chỉ một vài câu bóng gió đã đem Thẩm gia diệt sạch.

“Hai ca ca mới về đã gặp thánh thượng chưa?”

Bình thường Thẩm Điếu Chân rất ngốc, nàng xinh đẹp nhưng tư chất kém không chịu học hành nên dù vẻ ngoài tư chất cao quý thanh khiết lại thật chất đầu ốc rỗng tuếch chuyện chính sự càng không biết đến nên khi nghe Thẩm Điếu Chân hỏi thì bọn họ có phần bất ngờ.

“Ngày mai mới gặp.” Thánh thượng đặc biệt tổ chức tiệc chào đón hai người họ về

Trấn thủ biên cương là đại sự, Thẩm gia lại trung thành nên được hoàng thượng coi trọng nhưng cũng vì coi trọng nên mới dễ sinh nghi sợ hãi.

“Muội cũng đi.”

Thẩm Điếu Chân nói xong đồng loạt ba người kia đều kinh ngạc nhìn nàng.

Thẩm Thanh nghiêm mặt: “Muội lại tính tìm mỹ nam chơi đùa?”

Thẩm Điếu Chân có thói quen đi tìm nam tử đẹp nên đó là lí do nàng vừa thấy Liễn Nham đã say mê đòi thành thân với hắn.

“Không, muội là muốn đi theo hai ca ca học hỏi.”

“Học hỏi cái gì?”

Thẩm Điếu Chân không thể nói là trong tiệc chào đón ngày mai nàng muốn gặp công chúa Lý Ngọc Giai, nàng ta kiếp trước cũng giống nàng, ham chơi thích mỹ nam, hai người họ chính là đẹp mà không có não theo như người đời gọi.

Lý Ngọc Giai khi đó cũng xem như có ân tình với nàng, nàng ta cũng cầu xin hoàng thượng cho nàng sống, lúc nàng bị nhốt ở Trữ Cung đều là Lý Ngọc Giai bầu bạn mặc dù những thân thích của hoàng thượng đều bị diệt nhưng Liễn Nham vẫn giữ lại nàng ta.

Có lẽ là vì nàng ta ngốc giống nàng.

Mà ngày mai trong yến tiệc, Lý Ngọc Giai sẽ gặp nguy hiểm, Lý Ngọc Giai bị rơi xuống hồ sen suýt chết đuối được Cao Lãng là một thị vệ cứu, nàng ta mang ơn giữ hắn lại, hắn chính là cánh tay phải của Liễn Nham từ chỗ Lý Ngọc Giai lấy tin tức trong cung dễ dàng hơn.

Ngẫm lại mọi thứ đều được Liễn Nham sắp xếp, hắn cho người ở bên Lý Ngọc Giai cũng là một kẻ ngốc như nàng, người ngốc mới dễ lợi dụng.

“Ca ca, cho muội đi đi, muội hứa không phá.”

Thấy nàng kiên quyết như thế, Thẩm Vĩnh cùng phải đồng ý, bọn họ vẫn thấy Thẩm Điếu Chân đặc biệt kì lạ.