Chương 1: Mạng ta làm quà sinh thần cho ngài
Thái bình thịnh trị, ở Trữ Cung của trữ quân có giấu một mỹ nhân.
Người đời miêu tả nàng đẹp đến mức trầm ngư lạc nhạn, băng thanh ngọc khiết chỉ cần nhìn thấy sẽ bị đoạt hết hồn phách.
Trữ Cung về đêm thắp đèn rực rỡ phá đi không gian tĩnh mịch, cô quạnh.
Hai cung nữ thay xiêm y cho Thẩm Điếu Chân cũng phải choáng ngợp trước gương mặt xinh đẹp diễm lệ như trăng trên cao, trong và sáng của nàng.
Nàng hôm nay đặc biệt ăn vặn đẹp đẽ khác xa ngày thường bởi vì hôm nay là sinh thần của trữ quân Liễn Nham.
Ai cũng nói Thẩm Điếu Chân là chim hoàng yến trong l*иg của Liễn Nham.
“Điện hạ.”
Tiếng cung kính vang bên tai, Thẩm Điếu Chân không quay đầu, nàng chỉ kéo nhẹ vạt áo, trong tay áo có gì đó nặng nề trũng xuống.
Nam tử mặc kim bào thêu hình rồng bay lượn giữa mây trời, phong thái đỉnh đạc, dáng đi ung dung cùng cử chỉ thanh tao.
Gương mặt anh tuấn lạnh lùng nhìn Thẩm Điếu Chân, ánh mắt đen sâu thẳm lãnh đạm tạo cảm giác thanh lãnh thoát tục, từng ngón tay thon dài nhẹ phất tay áo ra hiệu cho cung nữ lui ra.
Hai cung nữ theo lệnh mà rời đi không quên đóng cửa lại.
Liễn Nham híp mắt nhìn Thẩm Điếu Chân hôm nay mặc bộ xiêm y đỏ rực giống hệt lần đầu hắn gặp nàng, nàng khi ấy là tiểu thư của Thẩm gia cao quý, người người kính nể, trong ánh mắt của nàng có bao phần ngạo mạn.
Trời sinh nàng khí chất hơn người, xinh đẹp nhưng lại là một ngốc nha đầu không tư không lợi, bộc trực không suy nghĩ mà làm.
“Sao hôm nay lại chủ động gọi ta tới đây?”
Ở Trữ Cung ba năm chưa lần nào Thẩm Điếu Chân chủ động muốn gặp hắn, ngày thường nàng đối với ai cũng nhẹ nhàng duy chỉ có hắn là bao phần đạm bạc.
Thẩm Điếu Chân xoay người tà váy nhẹ tung bay như lướt qua lòng nam nhân, Thẩm Điếu Chân hai tay chắp lại hành lễ giọng nói trong trẻo ngọt ngào như rót mật: “Dù sao cũng là sinh thần của trữ quân, ta vẫn muốn chúc mừng đồng thời tặng món quà.”
Liễn Nham đuôi mắt nhếch lên, hắn tiến lại từng bước gần nàng nhẹ phất tay áo nâng cằm nàng lên.
“Được đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành tặng quà, ta đúng là có diễm phúc.”
Thẩm Điếu Chân nghe Liễn Nham châm chọc cũng không buồn lòng, nàng chậm rãi nâng mắt hạnh, bên môi tô son đỏ nở nụ cười tuyệt diễm: “Trữ quân, Tam Chân có đẹp không?”
Tam Chân là tên chữ của nàng, sau khi làm chim hoàng yến của Liễn Nham cũng chỉ có mỗi Liễn Nham gọi.
Liễn Nham nhìn nàng, lạnh nhạt đáp: “Đẹp.”
Hắn luôn nói, nàng rất đẹp.
Nhưng đẹp thì làm sao? Nàng quá ngốc.
Nhận được câu trả lời như mọi lần, Thẩm Điếu Chân càng cười tươi như hoa quỳnh nở rộ trong đêm làm lòng nam tử ngứa ngáy, nàng cho dù có bị hắn vũ nhục cũng sẽ luôn ở trước mặt hắn mỉm cười, hắn cho dù có làm thế nào thì khí chất cao quý kia cũng không mất đi.
Thẩm Điếu Chân nhìn gương mặt anh tuấn của Liễn Nham, năm xưa vì nhan sắc của hắn mà một mực đòi thành thân với hắn, dẫn sói vào nhà, gián tiếp hại chết gia tộc Thẩm thị, sau này cả nhà nàng bị vu oan mưu phản không ai sống sót, hắn giữ mỗi nàng lại nhốt ở Trữ Cung.
Thẩm Điếu Chân không cho rằng đó là nương từ hay luyến tiếc mà đó là trả thù, cả đời nàng phải sống trong đau khổ.
Liễn Nham có bao phần tâm cơ mà Thẩm Điếu Chân không biết chỉ biết hắn rất tàn độc.
Thẩm Điếu Chân đưa tay vuốt ve tay hắn đang giữ cằm mình, nàng càng thêm cười rộ như hoa nở lại trong veo như ánh trăng trên cao, Liễn Nham nhìn nàng mắt sâu không thấy đáy tựa như muốn xuyên qua nàng nhìn thấu.
Hôm nay Thẩm Điếu Chân khác lạ.
“Năm xưa ngài nói với ta, mọi thứ trên người ta rất đẹp nếu có thể sẽ biến ta thành một con rối giữ bên cạnh vĩnh viễn, ta đã nghĩ đó là giỡn.”
Liễn Nham nheo mắt chờ đợi nữ tử nói tiếp.
“Bây giờ ta giống con rối như ngài nói nhưng ngài có biết còn thiếu gì để hoàn thiện không?”
Thẩm Điếu Chân vuốt ve vòm ngực sau lớp áo hoàng bào lại ngước nhìn hắn, nàng lại cười.
Nụ cười có phần chói mắt làm Liễn Nham phải nhíu mày: “Là gì?”
Thẩm Điếu Chân cong môi, mày giãn ra nhẹ nhàng nói: “Con rối không trái tim càng không có sự sống.”
Nói rồi Thẩm Điếu Chân thu tay nàng nhanh như cắt rút con dao găm chuôi bạc khắc chữ Liễn trong tay áo được nàng chuẩn bị sẵn hướng tới Liễn Nham.
Liễn Nham nháy mắt, đôi mắt đen sáng lên lộ vẻ cười khinh, loại hành thích đơn giản ngu ngốc này chỉ có Thẩm Điếu Chân mới nghĩ ra.
Hắn vốn muốn ngăn đường dao kia lại nào ngờ Thẩm Điếu Chân chuyển mũi dao, nàng vốn không muốn gϊếŧ hắn, hắn sửng sốt nhìn nữ tử tự kề dao vào cổ mình, phút chốc cơ thể hắn khựng lại.
“Liễn Nham, chúc ngài sinh thần vui vẻ, mạng của ta là quà cho ngài.”
Liễn Nham nhìn lưỡi dao sáng phản qua ánh mắt hắn ngay sau đó cả đôi mắt đen nhuộm một màu đỏ tươi, áo bào hoàng kim lại dính một màu đỏ rực.
Thẩm Điếu Chân ngã xuống, nàng nhìn thấy đôi mắt đen của hắn sáng lên tia dị thường, nàng chỉ biết có thể chết thì ra cũng rất tốt.
Con dao mà nàng tự vẫn là món quà do hắn tặng nàng phòng thân năm xưa.
Hắn ra lệnh ở Trữ Cung không được có đồ sắc nhọn, mọi thứ đều là gỗ nhưng hắn quên mất, dao găm kia luôn được nàng cất giữ.
Ba năm nàng cam lòng làm chim hoàng yến vì đó là ba năm nàng nợ hắn.
Bây giờ trả rồi, xem như thật thoải mái.