Tiến Độ Sinh Tồn Của Boss Phản Diện Tại Mạt Thế

Chương 6: Con búp bê bị điều khiển

Kịch bản chính thức bắt đầu.

Lúc này đây nữ chính đã trùng sinh.

Làm một số việc tưởng như là ngắn, nhưng cũng đã gần hết ngày rồi.

Một ngày bận rộn.

Anh đôi lúc cảm thấy thật mông lung, như mọi chuyện diễn ra chỉ là mơ.

Một quyển tiểu thuyết, mỗi nhân vật đều đi theo hướng mà tác giả muốn, ưu ái cho nhân vật chính, nhân vật pháo hôi phải chịu cái kết đắng ngắt.

Như là búp bê bị điều khiển vâỵ.

Anh chẳng thích cái cảm giác này chút nào.

Đây là một thế giới, sinh linh đều có nhận thức của riêng nó, không phải bất kỳ kẻ nào đều có thể khống chế.

Anh sẽ không ngồi yên mặc người xâu xé đâu.

Trở về căn biệt thự xa hoa đã là tối muộn, không có tiếng rống giận dữ của lão gia tử, Lãnh Ly Triết cảm thấy yên tĩnh hơn không ít.

Lãnh lão gia không thích ở đế đô, ngược lại muốn rời xa vòng tranh đấu Lãnh gia, an hưởng tuổi già.

Đó là lý do cho thuận tiện, thực chất thì chính ông muốn tự mình giám sát Lãnh Ly Triết.

Tuy nói anh đã là Lãnh gia gia chủ, nhưng ông vẫn luôn cho rằng chỉ cần ông còn ủng hộ ai thì chiếc ghế gia chủ này của anh vẫn không vững chắc.

Nhưng Lãnh gia suy tàn, không có Lãnh Ly Triết đã không có Lãnh gia, vậy mà bọn họ vẫn cho rằng có thể vặn ngã anh.

Thật ngây thơ.

Cũng thật ngu xuẩn.

Cởi đi áo khoác và cavat, Lãnh Ly Triết xắn tay áo lên, đi một vòng quanh thư phòng.

Ai đó, đã động vào đồ của anh.

Vì kế hoạch xây dựng khách sạn trên miếng đất kia sao?

Lãnh Ly Triết cũng không để tâm lắm, tính ra thì kế hoạch đó sẽ không thể tiến hành, có cũng được mà có cũng chẳng sao.

Thời gian còn lại không nhiều, ai đời sẽ tốn một mớ giấy vụn cho việc xây một công trình ở mạt thế chứ.

Lãnh Ly Triết ngậm lấy điếu thuốc, khuôn mặt dưới ánh trăng ngoài cửa sổ toát lên vẻ âm u tuấn mỹ.

Trong ánh mắt sâu thẳm phản chiếu hình bóng của anh trên tấm cửa sổ thủy tinh, đôi môi mỏng kéo ra một đường cong u ám, cả gương mặt đều mang vẻ sắc bén tàn nhẫn.

Muốn sống tốt ở mạt thế, điều đầu tiên cần là thức ăn và nước.

Sau đó là súng ống đạn dược.

Nữ chính sẽ bắt đầu chuẩn bị, quý nhân của cô nàng cũng sẽ nhảy ra.

Quý nhân này, không phải nam chính.

Mà là người sẽ giúp nữ chính đạt được bàn tay vàng đầu tiên và cũng là thứ quan trọng nhất.

Mục tiêu của anh… chính là thứ đó.

Tinh...

Trên điện thoại hiện lên một tin nhắn, nhìn tới tin nhắn vẻ mặt Lãnh Ly Triết nhu hoà hẳn đi.

Thượng Nghi Nghiên: Ly Triết, anh không sao đấy chứ, em nghe Janes kể là anh đang thu mua lương thực và nước.

Lãnh Ly Triết: Anh không sao, chỉ là có kế hoạch phát triển mới thôi.

Thượng Nghi Nghiên: Thật chứ?

Người bên kia dường như không tin tưởng cho lắm.

Lãnh Ly Triết cũng không thể nói là mạt thế sắp tới, đến lúc đó sẽ có người nghĩ anh bị thần kinh mất.

Lãnh Ly Triết: Tin anh.

Thượng Nghi Nghiên: Tin anh mới có quỷ.

Lãnh Ly Triết:....

Anh không đáng tin đến thế cơ à?

Thượng Nghi Nghiên: Dạo gần đây em thấy anh toàn thức khuya dậy sớm, đến cả đồ ăn cũng ăn không đúng bữa, anh rốt cuộc có chú ý đến sức khoẻ không vậy?

Lãnh Ly Triết nhìn dòng tin nhắn phải mất một lúc mới xuất hiện, đọc đi đọc lại.

Là ai nói anh ăn ngủ không đúng giờ, không phải đã nói không được để cô biết sao?

Tên nào sau lưng bán anh, gián điệp!

Anh vốn chẳng quan tâm lắm đến chế độ ăn ngủ, thứ anh quan tâm chính là công việc và cô.

Lãnh Ly Triết: Anh sẽ chú ý.

Thượng Nghi Nghiên: Nhớ lời anh nói đấy!

Lãnh Ly Triết để điện thoại xuống, hiếm lắm mới thấy anh ôn nhu cười, như nghĩ về gì đó rất hạnh phúc.

Ừ, có cô không phải là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh sao?

Sáng ngày hôm sau, Lãnh Ly Triết vừa mới đến công ty đã có người nhắc nhở anh một lãnh đạo công ty khác muốn gặp mặt anh.

"Lãnh tổng, đây là những văn kiện cần ngài kí tên." Cửa bị gõ vang, thư kí dè dặt mở cửa.

Lãnh Ly Triết gật đầu: "Để đó đi."

Thư ký đem vào một xấp tài liệu, đặt ngay ngắn trên bàn sau đó chuyên nghiệp lui ra ngoài.

Lãnh Ly Triết chậm rãi lật một tờ giấy, ngón tay thon dài với khớp xương tinh tế lướt nhẹ trên những con số.

Anh nhíu mày, có một vài số liệu ở tổng công ty dường như không khớp lắm.

Nhân lúc anh không có ở đế đô, đám người kia đã làm gì!

Một vài lỗ hổng tuy không lớn lắm nhưng nhiều lỗ hổng hợp lại thì sẽ tạo ra một cái hố to, muốn dùng cách này để chơi anh sao?

Vẫn như vậy không có chút tiến bộ, thật ấu trĩ.

Cốc cốc… cửa lần nữa bị gõ vang: "Lãnh tổng, Hứa tổng đã tới, đang ở phòng chờ đợi gặp anh."