Thụy Phương biết đại boss nhà mình điên lên càng hung ác, lời nói cũng không khách khí, căn bản sẽ không nể mặt ai.
Quả nhiên câu tiếp theo của Lãnh Ly Triết trực tiếp châm ngòi khiến Lãnh lão gia tử bùng nổ: "Chính cha đã nói rằng, cha là gia chủ, cả Lãnh gia đều thuộc về cha, vậy hiện tại con là gia chủ, mọi thứ của Lãnh gia đều không phải của con sao?"
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với người cha này chỉ có chán ghét và thương hại ra, anh còn cảm thấy thật khinh thường:
"Vậy thưa cha, rốt cuộc là con tiêu tiền của mình hay là các người đang tiêu tiền của con? Nếu không có con vực lại Lãnh gia, các người một đám trưởng bối còn sống trong nhung lụa sao? Con cháu của các người có thể hất hàm sai khiến người khác sao? Các người còn có thể cao cao tại thượng đứng chung với người trong giới thượng lưu sao?"
Năm đó Lãnh gia bị người hại thảm, còn không phải do sự kiêu căng ngạo mạn của lão gia tử sao?
Nếu ông chính trực hơn, nếu ông chịu thu liễm lại một chút thì sự huy hoàng của Lãnh gia sẽ không lụi tàn như vậy.
Cũng may, Lãnh gia trăm năm lịch sử, không sụp đổ dễ dàng như vậy.
Từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng mà thong dong lại giống như con dao đâm mạnh vào lòng Lãnh lão gia, ông cụ thét lên:
"Nghiệp chướng! Sao mày dám nói như vậy với người làm cha này! Không ai dạy mày tôn ti trật tự sao?"
Lãnh Ly Triết trầm mặc một chút, Lãnh lão gia thấy anh không nói còn tưởng anh chịu ngoan ngoãn nghe mình nói, nhưng Lãnh Ly Triết nào có hiền lành đến vậy: "Vậy con thật muốn hỏi một câu, thưa cha đáng kính, người đã dạy cho con những gì vậy?"
Lão già tử bị hắn làm cho nghẹn họng.
Ông...
Anh bình tĩnh nói tiếp, trong giọng nói nghe ra một tia giận dữ không thèm che giấu: "À, xác thực là cha chưa từng dạy con điều gì cả, từ nhỏ đến lớn, chưa từng. Cha có nhớ con bị cha bỏ rơi ở đâu không?"
Lãnh Ly Triết bình thản đến mức như đang kể một câu chuyện của người xa lạ mà không phải là của anh, giống như chuyện ngày xưa đối với anh chẳng khác gì trò cười vậy.
Mà lão gia tử bị hắn làm cho tim đều đập nhanh, mắt trợn tròn: "Con..."
"Cha, người nên nhớ cho kỹ, thời đại của người, qua rồi." Anh nhắm mắt, ngón tay bóp nhẹ mi tâm.
Hiện tại, không cần đối với anh vênh mặt hất hàm mà sai khiến, bởi anh không còn là đứa nhỏ năm đó mặc người bày bố.
Nói rồi anh cúp máy, không cho ông cụ cơ hội nói chuyện, lập tức gọi một cuộc điện thoại khác.
Ông cụ quăng mạnh điện thoại xuống đất, cả người đều như con sư tử bị chọc giận, gầm lên: "Nghiệp chướng...nghiệp chướng mà...khụ khụ..."
Ông cụ ho khan, thở cũng trở nên khó khăn, cũng may có lão quản gia ở bên cạnh đỡ lấy, ôn tồn nói: "Lão gia, người hãy bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh, ta làm sao bình tĩnh nổi, nhìn đứa nghiệp chướng đó đi, sinh nó ra chính là để chọc tức ta đấy, nó chính là muốn cái mạng của lão già này mà, thà rằng bóp chết nó từ lúc mới sinh..."
Ông cụ tay run lên, chỉ vào cái điện thoại tan nát cách đó không xa, lời nói ác độc.
Lão quản gia không cảm xúc đỡ ông lên, động tác thuần thục.
Đã nhiều năm như vậy rồi, xem ra lão gia tử vẫn không hiểu rõ tình huống của Lãnh gia.
Bỗng nhiên cửa bị mở ra, hai bảo vệ thân hình cao to bước vào, trên tay cầm chiếc điện thoại.
Mà trong điện thoại là giọng nói quen thuộc: "Dạo gần đây có chút phiền phức, để đảm bảo an toàn, tất cả người Lãnh gia đều phải tập chung ở nhà chính, không có mệnh lệnh của tôi thì không được ra ngoài."
Đây là biến tấu giam lỏng toàn bộ người Lãnh gia!
Lãnh gia cũng không có bao nhiêu người, nhà chính lớn như vậy, đủ để giam lỏng bọn họ.
Bảo vệ làm tốt trách nhiệm nói: "Gia chủ sợ sức khỏe lão gia chủ không tốt đã mời bác sĩ Giang tới, lão gia, mời."
Giọng điệu hoàn toàn không cho kháng cự, ông cụ tức đến nỗi trợn mắt ngất đi.
Lão quản gia để một bảo vệ đem người khiêng vào phòng ngủ, quay đầu phân phó với bảo vệ còn lại:"Tăng thêm nhân lực, trông chừng bọn họ cho kĩ, chớ để chúng làm phiền tới gia chủ."
Lão quản gia đẩy đẩy mắt kính, dưới cặp tính là ánh mắt sắc bén như dao.
Việc chủ nhân giam lỏng Lãnh gia cũng không phải lần đầu, mà trên thực tế, bọn họ vẫn luôn bị chủ nhân giam lỏng.
Chỉ là bọn họ sống càng sung sướиɠ, càng không nhận ra mình chỉ là thú nuôi trong chiếc l*иg mà ngài đã tạo ra.
Lãnh Ly Triết nhìn chằm chằm điện thoại giống như có thể nhìn ra đóa hoa vậy, Thụy Phương cảm thấy chắc chắn boss nhà mình sẽ quăng luôn nó ra ngoài.
Nhưng Lãnh Ly Triết chỉ đơn thuần là nhìn thời gian mà thôi.
6:35.
Bất giác đã đến tối, thời gian trôi thật nhanh.