Đó chính là lý do vì sao phải có một thứ.
Nước.
"Trợ lý sẽ đưa mày một bản thiết kế về việc xây dựng nơi chứa nước, cứ theo đó mà làm."
Tiếp xúc với đất sẽ làm nước bị ô nhiễm, vậy chỉ có thể trữ nước trong nhà.
"Mày... muốn làm gì, một mình tao..."
Tô Hữu nuốt một ngụm nước bọt.
Vị tôn đại phật này tính chơi lớn à?
Rốt cuộc thì lão đại, mi định ủ mưu gì vậy?!!!
"Mày có một tuần, Fanka bên kia sẽ hỗ trợ mày, vị trí ở Cẩm Ly Viên."
Tô Hữu mở nhà hàng, việc thu mua lương thực để gã làm là hợp lý, có Fanka hỗ trợ sẽ tiến hành nhanh chóng.
Cẩm Ly Viên thuộc về A Thành, cách C Thành không được tính là xa.
Cẩm Ly Viên thuộc về quân khu, bình thường sẽ hiếm người ở tại nơi đó, nhưng sau mạt thế, Cẩm Ly Viên chính là một tòa căn cứ vững chắc, hơn nữa nằm ngay bên cạnh quân khu, vì vậy có sẵn vũ khí để phòng thủ.
Lãnh Ly Triết quyết định trước tiên cải tạo Cẩm Ly Viên.
Anh không có quyền mua lại toàn bộ Cẩm Ly Viên, nhưng nếu mang đến đó một đội nghiên cứu, hợp tác với chính phủ hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Phải tuân thủ pháp luật.
"Tao chẳng muốn làm việc với tên đó tí nào."
Vừa nghe tên Fanka, sắc mặt Tô Hữu liền giống như sống không còn gì luyến tiếc, y cào cào ghế, Fanka cái con chó vừa trung thành vừa điên dại đó...
Gã từ chối!
Không muốn làm đâu!!!
Cứ để gã làm con cá muối đi không được sao?
Lão đại mi thiếu gì thuộc hạ đâu chứ!!!
Tô Hữu đau khổ khóc lóc, Lãnh Ly Triết lại chẳng muốn quan tâm, cứ thế bỏ lại gã lăm lộn trên ghế mà rời đi.
Anh còn việc phải làm, ai rảnh ở lại chơi đùa với gã, công ty còn rất nhiều việc cần hắn.
Lãnh Ly Triết bắt đầu tích cực tích trữ đồ, thức ăn quần áo và vật dụng.
Thu mua cả số lượng lớn vũ khí, súng ống đạn dược, thuốc nem, cải tạo căn cứ nghiên cứu.
Không chỉ Tô Hữu sợ ngây người, những thuộc hạ của Lãnh Ly Triết cũng bị doạ sợ ngây người.
Chiến tranh sắp tới hay trời sắp sập?
Lão đại ra đường quên uống thuốc sao?
Không không, nghĩ về sếp lớn như vậy là đại bất kính!
Nhưng hết thu mua lương thực lại đặt về số lượng lớn quần áo, nữ có nam có, bọn họ biểu thị mình không hiểu tại sao!
Còn trong một tuần phải thu mua lượng lớn vũ khí và thuốc, đốt tiền cũng không cần đốt như thế chứ!
Lão đại đây là muốn càn quét hắc đạo hay đảo chính vậy?
Chính phủ sẽ nhắm mắt làm ngơ sao?
Nhưng là mệnh lệnh của đại boss, bọn thuộc hạ vẫn biểu thị: Boss yên tâm, đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.
Mặc dù vũ khí không thể mua với số lượng lớn, nhưng nếu lén lút chia ra mua từng đợt, không phải là không thể.
Tất cả sẽ được chia đôi, vận chuyển về thủ đô, nhà chính của Lãnh gia và Cẩm Ly Viên.
Đừng nói tại sao Lãnh Ly Triết không cho bố trí lại phòng thủ Lãnh gia, Lãnh gia từ trước đến nay vẫn luôn là pháo đài không thể xâm phạm.
Lãnh gia là thế gia lâu đời, thiếu gì thì thiếu chứ tuyệt đối không thiếu tiền, Lãnh Ly Triết cũng đổ một số tiền lớn vào Lãnh gia.
Nhưng tiêu nhiều tiền như vậy, Lãnh gia lão gia tử lại không hài lòng.
Không chỉ Lãnh lão gia tử, đám người trong tộc cũng không hài lòng.
Lãnh Ly Triết bị gọi điện đến phiền, tức tối ném một cái điện thoại ra ngoài cửa sổ xe.
Một cái điện thoại vinh quang hy sinh, cái khác lại reo lên: "Ly Triết, rốt cuộc con đang chơi trò gì hả?"
Lãnh Ly Triết: “...”
Trong điện thoại truyền ra tiếng nói tức giận của Lãnh lão gia.
"Cha, người dạo gần đây sức khoẻ không tốt, chớ có nóng giận." Lãnh Ly Triết bình tĩnh, giọng của anh nhìn như tôn trọng trưởng bối, nhưng thực chất lại mang một sức ép không cho phép kháng cự.
"Con tiêu nhiều tiền như thế, có phải muốn Lãnh gia tán gia bại sản con mới hài lòng, ta nói cho con nghe, dừng mấy trò ngu xuẩn của con lại, con rốt cuộc có học hành đàng hoàng không vậy, ta từng dạy con như thế sao?"
Ông cụ tức giận thở hổn hển, quăng luôn cây trượng trong tay, cộng với việc sáng nay Lãnh Ly Triết làm mất mặt vị Cao tiểu thư kia, Lãnh lão gia chữ như gió phun ra ào ào.
Câu chữ càng lúc càng khó nghe.
Lãnh Ly Triết mắt tối lại, xung quanh đột nhiên thay đổi, áp suất trong xe càng lúc càng thấp.
Thụy Phương lái xe tay không tự chủ run rẩy.
Xong rồi!
Lãnh Ly Triết không cắt ngang lời ông cụ, xem như chút lịch sự cần nên có, đợi ông mắng xong, anh mới chậm rãi đáp lại: "Cha à, khi con tiếp nhận Lãnh gia, Lãnh gia đang trong tình trạng gì cha nhớ chứ?"
Giọng anh trầm thấp, chỉ một ánh mắt đều khiến kẻ khác khϊếp đảm: "Nếu cha đã quên, có cần con nhắc lại không?"
Lão gia tử ở đầu dây bên kia đột nhiên im bặt.
"Con là gia chủ, từng tấc đất của Lãnh gia, từng viên gạch của Lãnh gia, có thứ gì không phải của con?" Lãnh Ly Triết khẽ cười, tiếng cười trầm thấp, nhưng làm người da đầu tê dại.
Lãnh lão gia nửa chữ cũng không nói được, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.
Người nắm quyền đích xác là Lãnh Ly Triết, lời anh nói, mới thực sự là tối cao.
Ít nhất khi anh hất Lãnh lão gia tử ra khỏi trung tâm quyền lực, đã định sẵn Lãnh gia thuộc về anh.