Tô Hữu, tên này trong ấn tượng của Lãnh Ly Triết thực chất cũng chẳng phải dạng đàn ông con trai đứng đắn gì.
Lãnh Ly Triết đứng ngoài cánh cửa thủy tinh trong suốt, nhìn thấy toàn cảnh bên trong.
Trong phòng, một người đàn ông và một phụ nữ anh anh em em, ve vãn lẫn nhau, không khí có phần ái muội mơ hồ.
Lãnh Ly Triết không nhận ra người phụ nữ.
Không đúng, hôm qua bạn gái Tô Hữu đâu phải người này đâu?
Anh thở dài, thật không hiểu sao bản thân mình có thể làm bạn được với tên này nữa, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi gì.
Thói trăng hoa ong bướm vẫn chẳng sửa chữa được!
Lãnh Ly Triết cùng Tô Hữu là bạn học thời cấp ba, đến nay vẫn là bạn, Tô Hữu năm xưa bị bắt ép đi quân đội, nhưng gã lại đam mê nấu ăn.
Không những đam mê, gã này trong ngành ẩm thực thật sự là thiên tài.
Chuỗi nhà hàng của Tô Hữu, cổ đông lớn nhất chính là Lãnh Ly Triết, là anh giúp gã mở nhà hàng, đầu tư, thật không ngờ chỉ trong vài năm ngắn ngủi, gã ta đã đem nhà hàng mở thành chuỗi, đem về cho Lãnh Ly Triết một lợi nhuận khổng lồ.
Trong nội dung tiểu thuyết, Tô Hữu chỉ là vai nam phụ, không chiếm được nữ chính liền lập tức giở thủ đoạn, sau cùng đối nghịch với nam chính, hơn mười chương liền xuống đài lĩnh cơm hộp.
Đây cũng là một trong những cột mốc quan trọng trong việc nam chính và boss phản diện trong giai đoạn hợp tác trở mặt với nhau.
Trên thực tế mỗi thuộc hạ xung quanh Lãnh Ly Triết đều rất mạnh, rất lí trí, cũng rất giỏi, nhưng mỗi lần gặp nam nữ chính liền go die, mặc dù bọn họ hoàn toàn có thể chơi chết nam nữ chính.
Đây chính là điển hình cho việc nhân vật chính online, nhân vật phụ não đều phải offline hết!
Lãnh Ly Triết nghĩ nghĩ, có lẽ những thuộc hạ của anh, chẳng qua chỉ là nền để tôn lên ý chí ngoan cường cùng trí tuệ của nam nữ chính.
Dù không ngu cũng bị ép thành ngu!
Gã đàn ông và người phụ nữ quyến rũ trong phòng ve vãn nhau một hồi mới nhận ra Lãnh Ly Triết đang đứng ở trước cửa.
Gã đàn ông vội ho khan, chạy ra mở cửa.
Người phụ nữ lập tức chỉnh lại tóc, sửa lại lớp trang điểm liền trở thành một phụ nữ đoan trang, nở nụ cười khiêm tốn.
"Làm phiền hai người à, xác thực tôi đến không đúng lúc." Lãnh Ly Triết tỏ vẻ muốn rời đi.
"Ấy ấy đại ca của tôi ơi, mời vào mời vào, này, ra ngoài đi." Tô Hữu vội vàng nắm chặt lấy cánh tay anh, nói vội vàng.
Câu phía trước nói với Lãnh Ly Triết, câu sau là đuổi người phụ nữ kia ra ngoài.
"Này, sao tự nhiên mày tới đây vậy?"
Lãnh Ly Triết bận rộn cỡ nào, Tô Hữu không thể không biết, thường ngày thấy mặt vị chủ tịch này còn khó hơn lên trời nữa mà.
Lãnh Ly Triết tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt không vui, trên mặt lại không có biểu hiện bất mãn, ngược lại cong môi cười: "Tao đến làm lỡ chuyện của mày nên muốn đuổi tao đi?"
"Mày nghĩ nhiều rồi." Tô Hữu cười gượng, ngượng ngùng gãi gãi sau ót.
Sếp lớn ba ba không thể đắc tội.
Thần tài càng không thể!!!
Phải cúng bái!
Lãnh Ly Triết là nhà đầu tư, không thể chọc vào, không thể chọc vào.
"Hừ."
Điệu bộ ngang ngược của Lãnh Ly Triết Tô Hữu đã nhìn đến quen, đưa cho anh một ly rượu, bản thân thì như con giun không xương trượt trên sofa: "Thế mày có chuyện gì à?"
Vị này thường dùng bữa ở phòng riêng, ngược lại rất hiếm khi đi gặp gã.
Bây giờ không phải là có chuyện muốn nói sao.
"Đơn giản thôi, tao muốn thu mua lương thực số lượng lớn, và có thể bảo quản lâu dài." Lãnh Ly Triết gõ gõ ly rượu, thanh âm vang lên như một bản nhạc nhẹ nhàng.
Ít nhất là bốn đến năm năm cũng được.
Lương khô cũng tốt.
Bốn năm sau mạt thế, con người mới nghiên cứu được cách trồng thực phẩm.
Trước đó hắn phải trữ đủ đồ ăn.
Nhưng cái gì cũng có hạn sử dụng, nên những yêu cầu của anh đều vô cùng vô lý, lương thực không thể để được lâu như thế.
"Mày thu mua lương thực làm gì?" Tô Hữu hơi ngẩn ra, cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Thu mua lương thực?
Còn là số lượng lớn nữa.
Tính làm lũng đoạn thị trường kinh tế hả đại ca?!!!
Lãnh Ly Triết chậm rãi giải thích: "Không có gì, tao chỉ là muốn mở rộng việc kinh doanh ra một lĩnh vực mới mà thôi."
Tô Hữu: "..." Trầm mặc không nói thành lời.
Xem ra tập đoàn BG chưa đủ lớn nên sếp lớn muốn mở rộng thêm nữa!
Hay lắm, tư duy đám lão đại thứ cho kẻ phàm phu tục tử như gã không hiểu nổi.
Rất ra dáng phản diện đại nhân!
"Tìm cách giữ lương thực càng lâu càng tốt." Lãnh Ly Triết ngẫm một hồi, hình như bàn tay vàng của nữ chính...
"Đại ca à, rốt cuộc mày muốn làm cái gì vậy?"
Gã càng không thể hiểu nổi, tâm tư của Lãnh Ly Triết càng lúc càng khác người.
"Vài năm cũng được." Anh nói ra lời càng lúc càng có điểm kinh người.
"Này này này, nói rõ luôn nhé đại ca của tôi ơi, lương thực bảo quản lâu nhất chỉ tầm hai năm, càng đừng nói thịt cá rau dưa tươi không trữ được vài năm đâu, đồ khô hay đồ hộp còn được chứ..."
Đồ tươi không trữ được đâu!
Tô Hữu chạm vào ánh mắt lạnh căm căm của nam nhân đối diện, câu cuối cùng liền bất đắc dĩ nuốt ngược vào bụng.
"Tao chưa từng nói bắt buộc phải là đồ tươi." Lãnh Ly Triết thu hồi ánh mắt, nhún vai nói.