Nhưng người mà anh ta mang về lại là một kẻ quái dị, có thể tay không bẻ cong một cái cờ lê bằng thép!
Vì sự an toàn của bản thân, Dư Cố chỉ có thể tạm thời khuất phục trước khí thế đáng sợ của Thẩm Khác.
Trong lòng, anh ta thầm nghĩ:
Thẩm Khác hẳn là một thiếu gia từ nơi giàu có nào đó tới.
Ngoài cái máy trợ thính kia, chắc trên người anh cũng có vài thứ đáng giá để nghiên cứu.
Bắt anh vào bẫy cũng không phải là chuyện quá khó.
Đóng cửa phòng lại, Thẩm Khác đứng trước cửa.
Trong phòng không bật đèn, ngoài cửa sổ ánh trăng đã lên cao, một tia sáng bạc rọi vào, chia căn phòng thành hai nửa sáng tối.
Thẩm Khác nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.
Anh tháo đôi máy trợ thính trên tai xuống, chỉ một thoáng, không gian sáng trăng cũng dường như trở nên yên tĩnh lạ thường, nhường chỗ cho bóng đêm bao trùm.
Dư Cố đoán không sai.
Cả hai tai của Thẩm Khác đều có vấn đề, nếu không anh đã chẳng cần mang máy trợ thính cả hai bên.
Thẩm Khác nằm xuống chiếc giường sạch sẽ.
Không có máy trợ thính, tai anh chỉ còn nghe thấy một thế giới hỗn loạn, như vô số con muỗi cùng lúc đập cánh vo ve bên màng nhĩ.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Khác từng bị kết tội cố ý gϊếŧ người và nhận án phạt 20 năm lưu đày.
Người tuyên án chính là cha ruột của anh.
Thật đáng thương thay, người mẹ thường ngày hay nổi điên của anh, trong ngày xét xử đó lại tỏ ra vô cùng tỉnh táo.
Bà ta quỳ gối trước mặt cha anh, khóc lóc van xin, sửa lại dáng vẻ tàn nhẫn ngày thường mà thể hiện sự thương xót, cầu xin chồng hãy khoan dung cho đứa con trai của họ.
“Đại Pháp Quan, tuân theo nguyên tắc công chính và công đạo, cuối cùng đã kết luận: Bị cáo Thẩm Khác phạm tội cố ý gϊếŧ người. Án phạt là lưu đày đến khu D13 trong 20 năm, có hiệu lực ngay lập tức.”
Công chính và công đạo.
Khi nhớ lại bốn chữ này, Thẩm Khác vẫn không nhịn được cười.
Đương nhiên, trong ngày xét xử, anh cũng đã bật cười ngay tại tòa.
“Cố ý gϊếŧ người” — gán cho anh tội danh này, chẳng phải là quá nực cười sao?
Ngoài phòng lại vang lên tiếng nổ lớn cùng những tiếng hét chói tai.
Âm thanh chói tai đến mức đôi tai vốn không hoàn hảo của Thẩm Khác vẫn có thể nhận ra vài phần.
Anh nhớ tới ban ngày, cảnh tượng một bàn tay cụt bị vụ nổ văng ra ngay trước mắt.
Những nỗi sợ hãi và hỗn loạn đặc trưng của khu D13, chỉ những người lưu lạc nơi đây mới hiểu được.
Bị lưu đày tới nơi không có trật tự và công lý này, sống như một kẻ ác triệt để cũng không phải là điều tồi tệ.