Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 13

Nằm trên chiếc giường nhận được bằng cách đe dọa người khác, Thẩm Khác nghĩ như vậy.

Cuộc đời anh đã rơi vào đáy vực.

Thêm chút nữa cũng chẳng hề gì.

-

Ngày hôm sau, như thường lệ, Dư Cố dậy sớm và xuống lầu mở cửa tiệm sửa chữa.

Trước khi xuống, anh ta đứng trên ban công nhìn xa về phía trước như một thói quen, tận hưởng bầu không khí trong lành buổi sáng.

Anh ta để ý thấy cách đó vài trăm mét, một dãy nhà đã sụp đổ.

Đó có lẽ là nơi xảy ra vụ nổ đêm qua.

Anh ta đã quen với những chuyện như vậy.

Không ai trong khu vực bàn tán về sự kiện tối qua.

Người ta lại tỏ ra hứng thú hơn với những chuyện nhỏ nhặt, như đám tội phạm mới bị trục xuất lần này ai có thể sống sót đến cuối cùng.

Đó chính là người dân bản xứ khu D13, cùng với những kẻ bị lưu đày từ lâu đã trụ lại nơi đây, không biết mệt mỏi bàn luận những câu chuyện kiểu đó.

“Tối qua có mười người bị lưu đày đến đây. Tôi nghe nói bọn họ ăn mặc như dân nhà giàu, chắc hẳn là từ khu A tới. Nếu không thì cũng phải là thiếu gia, tiểu thư của khu B.”

“Không đúng. Trên chuyến xe buýt không trung có mười người, nhưng tới đây chỉ còn chín.”

“Chuyện đó thì có gì lạ? Tối qua đã có vài người chết rồi. Lâu lắm mới có người mới đến, tôi còn đặt cược xem trong đám này, ai sẽ sống sót đến cuối cùng!”

“Tôi cược một cái bánh nướng!”

“Tôi cược hai quả táo!”

“Một túi bột mì nhỏ.”

“Ai là tên chết tiệt dám giấu nhiều lương thực đến vậy? Một túi bột mì có thể làm được mấy chục cái bánh nướng đấy!”



Dư Cố đứng bên cạnh quan sát, không thể không thừa nhận rằng đám người này, dù không biết tên tuổi của tù mới, vẫn rất giỏi nhìn người.

Những kẻ sợ hãi, rụt rè hoặc giả vờ bình tĩnh thường là những tên tù mới tới.

Anh ta không khỏi nhớ đến Thẩm Khác.

Tối qua, Thẩm Khác có lẽ đã trải qua vụ nổ dưới gốc cây đa.

Anh ta nhớ lại cảnh tượng mình nhìn thấy khi ở đó, một bàn tay cụt bị nổ tung, nằm chỏng chơ.

Thẩm Khác trước mặt anh ta vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm, không biểu cảm.

Dư Cố cảm thấy, đây không phải là giả vờ bình tĩnh.

Người khác, từ một nơi an ổn, thoải mái bước vào địa ngục như khu D13 này, ít nhất cũng cần một, hai năm để làm quen.

Tưởng tượng đến tương lai với hai, ba mươi năm sống sót nơi đây, ai cũng muốn nhanh chóng tích lũy đủ giá trị hối lỗi để kết thúc thời hạn lưu đày, trở về cuộc sống bình thường.

Nhưng với Thẩm Khác, dường như nơi địa ngục này chính là vòng tay bình yên thực sự của anh.