Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 11

Nếu phải đeo hai chiếc máy trợ thính, chắc chắn tai anh không tốt.

Rõ ràng Dư Cố đã bước đi rất nhẹ, vậy mà sao người này lại phát hiện ra?

Thẩm Khác hạ mắt liếc qua, nhận thấy trên tay Dư Cố không đeo vòng tay chứng nhận của những người bị trục xuất, chứng tỏ anh ta là dân bản xứ.

Anh lạnh lùng hỏi thẳng:

“Anh có chỗ ở không?”

Dư Cố cho rằng thiếu gia này đang hỏi xem ở đây có khách sạn hay không, liền bật cười:

“Anh nhìn xung quanh đi, chỗ này trông giống có khách sạn sao?”

Thật ra trước đây, khu D13 từng có một khách sạn duy nhất.

Nhưng vì ở đây quá nhiều kẻ bá đạo, ăn uống không trả tiền, còn đánh chết nhân viên quầy lễ tân, tự ý lấy chìa khóa phòng nên khách sạn đó cũng đã bị phá bỏ từ lâu.

Trời lúc này đã sắp tối.

Mà ở khu D13, khi màn đêm buông xuống, những "tai nạn bất ngờ" xảy ra quá thường xuyên.

Có một chỗ trú ẩn an toàn là điều cần thiết.

Thẩm Khác hiểu điều này.

Anh cúi xuống nhặt thanh sắt trên mặt đất, rồi lặp lại câu hỏi với vẻ lạnh lùng:

“Tôi đang hỏi anh có chỗ ở hay không.”

Ba giây sau, Dư Cố mới phản ứng lại — hình như anh ta đang bị người này dọa để cướp chỗ ở.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải...”

Chưa kịp nói hết câu, Dư Cố đã nhìn thấy thanh sắt trong tay người thanh niên kia bị bẻ cong dễ dàng.

“Dựa vào cái gì mà tôi không cho anh chỗ ở chứ?”

Dư Cố ngay lập tức đổi giọng, cúi đầu khom lưng, dẫn Thẩm Khác về nhà mình.

Trong lòng anh ta âm thầm nghĩ: Chết tiệt, mấy tên ‘cừu béo’ lần này toàn là quái vật đội lốt người.

Dư Cố sở hữu một cửa hàng sửa chữa máy móc nhỏ nằm tại vị trí D13 khu trung tâm.

Đó là một tiệm sửa chữa cũ kỹ, mang đậm cảm giác thời gian.

Gia đình Dư Cố từ đời này qua đời khác đều là dân bản xứ của khu D13.

Khu trung tâm này chỉ được gọi là trung tâm dựa trên vị trí địa lý, chứ không phải là khu vực sầm uất nhất ở đây.

Toàn bộ khu D13 đều nghèo nàn về tài nguyên.

Khu vực trung tâm lịch sử lâu đời nhất cũng chính là nơi tiêu hao nhiều tài nguyên nhất.

Ngược lại, các khu vực biên giới trong D13 lại có phần giàu có hơn.

Dư Cố sống ngay trên tầng lầu của tiệm sửa chữa.

Ban ngày, anh ta trông coi cửa hàng ở tầng dưới, đến tối lại giống như những người dân bản xứ cẩn trọng khác, đóng chặt cửa nhà và nghỉ ngơi sớm.

“Anh tạm thời ở phòng kia đi. Tuy rằng đã hai, ba năm không có ai ở, nhưng tôi vẫn dọn dẹp thường xuyên.”

Dù là ai, cũng không muốn mang một người lạ mới quen chưa được nửa ngày về nhà cho ở nhờ.