Sau Khi Biến Thành Người Giấy Nhỏ Tôi Theo Vai Ác Cố Chấp Về Nhà

Chương 10

Chủ nhà cũng hiểu lý do này, ông thở dài:

“Hôm nay lại có một đám thiếu gia nhà giàu đến khu này. Hay anh thử giúp bọn họ làm vài việc để kiếm chút tiền cơm trước đi.”

“Còn tiền thuê nhà… thì cứ nợ đó đã.”

Dư Cố đáp:

“Cũng không còn cách nào khác.”

Trong lúc đó, ở tiệm sửa chữa, Kim Thiên vốn định vào để sửa chiếc đồng hồ máy móc của mình.

Nhưng vừa nghe đoạn hội thoại kia, anh ta giật mình, lập tức ôm chặt lấy chiếc đồng hồ đắt tiền rồi rón rén rời khỏi tiệm, lẩn vào con hẻm nhỏ bên cạnh.

Mẹ nó, cái nơi quái quỷ này.

-

Khu D13 là khu vực lạc hậu nhất của toàn Y thị, nền kinh tế cực kỳ kém phát triển.

Đây là nơi tập trung những người nghèo khó, kiếm tiền ở đây quả thật không dễ dàng.

Mỗi năm từ các khu phát triển như khu A hoặc khu B lại có những thiếu gia, tiểu thư bị trục xuất đến đây.

Bọn họ đều phạm phải những tội ác lớn, năng lực sinh tồn kém cỏi, khả năng chiến đấu gần như bằng không trong khu D13 đầy rẫy hiểm nguy.

Nhưng họ có một điểm chung: bọn họ có tiền.

Những chiếc trí năng đầu cuối mà họ mang theo mình chứa đầy tiền tài, khiến những dân bản xứ nghèo khổ của khu D13, vốn đã căm ghét những kẻ "phế tài nhà giàu" này càng thêm hận thù.

Lúc này Dư Cố đang âm thầm quan sát một thiếu gia đứng dưới tán cây đa lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản: người thanh niên này nhìn qua đã thấy toàn thân toát lên vẻ quý giá, một dáng vẻ mà chỉ những kẻ có tiền mới có.

Anh dựa vào thân cây, nhắm mắt dưỡng thần, bất động rất lâu.

Không rõ là đã từ bỏ ý chí sinh tồn hay đơn giản là tuyệt vọng với hoàn cảnh hiện tại.

Dư Cố tiến lại gần hơn, chú ý thấy trong tay người thanh niên có hai chiếc máy trợ thính nhỏ, thiết kế tinh xảo.

Hóa ra là một kẻ điếc.

Dư Cố thoáng do dự.

Hai chiếc máy trợ thính đó có vẻ đáng giá không ít tiền.

Đứng suy nghĩ một lúc, anh ta vẫn quyết định không ra tay.

Một kẻ điếc có tiền ở khu D13 chắc chắn sẽ chết, đặc biệt là nếu mất đi máy trợ thính, bị người khác đánh lén cũng không hề hay biết.

Anh ta không muốn gián tiếp gây ra cái chết của người khác.

Nhưng đôi giày trên chân kẻ điếc này trông khá tốt, nếu mang đi rửa sạch rồi bán lại cho người ở khu D có lẽ sẽ đổi được chút tiền hoặc đồ ăn.

Dư Cố mới đi gần được vài bước thì một chiếc cờ lê bằng thép từ trên trời rơi xuống, suýt nữa đập trúng mu bàn chân anh ta.

Ngẩng đầu lên, anh ta thấy người thanh niên kia đã đeo máy trợ thính trên tai.

“Đại ca, rốt cuộc anh có nghe thấy hay không vậy?”

Dư Cố thắc mắc.