“Không có quy định nào cấm đánh mục tiêu của nhiệm vụ, đúng không?”
Hệ thống ngạc nhiên:
“Gì cơ?”
-
Khu D13 nằm giữa sa mạc than, thiên nhiên khan hiếm, cây cối chủ yếu là sản phẩm mô phỏng nhân tạo.
Thẩm Khác dựa lưng vào một cây đa thật hiếm hoi ở khu D13, nhắm mắt dưỡng thần.
Không xa nơi anh đứng, một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi lan tỏa dày đặc đến mức luồn qua cả mí mắt anh.
Khi khói bụi tan đi, trước mặt Thẩm Khác, cách anh không xa là một chiếc cờ lê rơi xuống, kèm theo một bàn tay đứt lìa.
Anh mặt không đổi sắc, bước qua bàn tay đó nhặt lấy chiếc cờ lê và tự nhủ rằng có lẽ sẽ dùng được vào một ngày nào đó.
Những người xung quanh cũng không mảy may phản ứng.
Họ lướt qua những mảnh thi thể bị nổ tung với vẻ mặt chai sạn, dửng dưng như thể không có gì xảy ra.
Ở Y thị, mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật.
Cả quý tộc lẫn thường dân nếu phạm pháp đều bị xử lý như nhau.
Tuy nhiên những kẻ dám vi phạm các điều cấm kỵ của pháp luật Y thị đều bị trục xuất đến khu D13.
Có lẽ mục đích của tầng lớp cai trị khi trục xuất tội phạm đến khu vực này là để họ tự gϊếŧ hại lẫn nhau, nhờ đó không còn nguy cơ đe dọa đến trật tự chung của Y thị.
Hy sinh một khu D13 để đổi lấy sự an toàn và thuần khiết cho các khu vực còn lại được xem là lựa chọn hợp lý.
Các vụ nổ ở khu D13 xảy ra gần như hàng ngày.
Những người đã sống ở đây một thời gian dài khi đi trên đường, nghe tiếng nổ thấy mảnh thi thể văng đến gần chân mình cũng không mảy may hoảng sợ, chỉ coi đó là chuyện thường tình.
“Tiểu Dư! Sắp hết tháng rồi, tiền thuê cửa hàng tháng này anh tính khi nào trả tôi đây?”
Chủ nhà đến thu tiền.
Dư Cố bê ra một tách trà, cung kính đặt trước mặt ông ta, cười gượng với vẻ khó xử:
“Chú ơi, cho cháu thêm vài ngày nữa đi ạ.”
Chủ nhà đưa mắt nhìn quanh tiệm sửa chữa máy móc nhỏ bé, nơi trong suốt ba tháng qua không có lấy một vị khách nào ghé vào.
Lý do thứ nhất là vì dân bản xứ ở khu D13 ngày càng ít, còn những tội phạm bị trục xuất tới thì ngày càng nhiều.
Quan trọng hơn, kể cả khi có khách chỉ cần hỏi vài câu đã biết chủ tiệm này không đủ khả năng làm việc.
“Tiểu Dư à… Nếu anh không còn hứng thú với việc sửa chữa máy móc nữa, hay là chuyển nhượng cửa hàng này cho người khác đi. Như vậy, ít nhất anh còn kiếm được một chút tiền.”
Dư Cố cúi đầu, im lặng thật lâu.
Mấy tháng trước, cha anh ta đã qua đời.
Tiệm sửa chữa máy móc này là kỷ vật duy nhất cha để lại, nên dù thế nào anh ta cũng không thể bán đi.