Minh Kiều dứt khoát ngồi bệt xuống đất, cúi đầu nhìn đầu gối đã bị trầy xước rướm máu, đau đến mức không nhịn được mà nhăn mặt méo miệng.
Cậu theo bản năng dùng ngón cái tay phải ấn mạnh vào huyệt hổ khẩu trên tay trái, cố gắng phân tán sự đau đớn bỏng rát ở đầu gối.
Mary Sue số 1 vội nói: [Chủ nhân đừng lo lắng nha! Em đảm bảo là hông xảy ra chuyện như vậy nữa đâu ạ! Bug nhỏ khi nãy bên em đã sửa lại rồi nè! Nên chủ nhân của em cứ yên tâm nha! Nếu như sau này còn gặp bug tương tự thì bên em sẽ bồi thường cho chủ nhân ạ! Có điều, bug này thật ra là càng giúp chủ nhân có lợi đó! Khi chủ nhân bị thương cũng sẽ khiến nam chính rung động hơn đó ạ!]
Bóng đen từ trên cao bất ngờ bao phủ xuống. Minh Kiều còn đang cắn răng định mắng hệ thống vài câu thì đột nhiên có người nắm chặt lấy tay cậu.
Một giọng nói mang theo sự kinh ngạc khó kìm nén vang lên: “Cô…"
Đập vào mắt Minh Kiều là gương mặt lạnh lùng của nam chính Mary Sue. Lúc này, ánh mắt Thượng Quan Ngạo Thiên trở nên phức tạp, sâu thẳm mà nóng rực, giống như đang nhìn một người rất đỗi quen thuộc.
Kịch bản đã lệch đến mức nào rồi nhỉ?
NPC sụp đổ thì thôi đi, ngay cả nam chính cũng bị ảnh hưởng nữa hả?
Lẽ nào hắn định bế cậu kiểu công chúa vì thương xót vết thương trên đầu gối cậu sao?
Tiến triển này nhanh quá rồi đấy!
Minh Kiều bắt đầu thấy hơi xấu hổ, cảm giác có chút… không chịu nổi rồi đây này!
Minh Kiều càng nghĩ càng cảm thấy má nóng ran. Vừa rút tay về, cậu vừa suy tính nếu thực sự bị bế lên thì nên thể hiện biểu cảm thế nào. Nhưng đúng lúc đó, Thượng Quan Ngạo Thiên lại như bị điều chỉnh lại, thu tay về, từ trên cao nhìn xuống cậu, lạnh lùng nói: "Tô Thúy Bình, từ hôm nay trở đi, cô sẽ làm chân sai vặt cho tôi. Không được phép rời khỏi tôi 24/7, cho dù tôi có ra lệnh gì thì cô cũng phải lập tức thực hiện. Có ý kiến gì không?"
Minh Kiều: "Dựa vào đâu chứ?"
"Dựa vào hành vi vừa rồi của cô thì tôi hoàn toàn có quyền đuổi cô ra khỏi Eiffel. Hoặc là rời khỏi trường học, hoặc là làm chân sai vặt cho tôi trong vòng ba tháng để bù đắp cho hành động khi nãy của cô. Cô tự cân nhắc xem nên chọn cái nào đi."
Không gian xung quanh im phăng phắc. Mọi người đều trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không sao hiểu nổi tại sao Thượng Quan Ngạo Thiên lại có hành động bất thường như vậy.
Theo lẽ thường, với thân phận là vị Hoàng tử đứng đầu trong bảy người, hắn hẳn phải là người lạnh lùng vô tình nhất. Nếu bị ai đó vô lễ, kẻ đó chắc chắn sẽ lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Làm chân sai vặt tuy cũng là hình thức trừng phạt, nhưng… đây chẳng phải là cơ hội được tiếp xúc với Hoàng tử ở khoảng cách gần hay sao? Thế này đâu còn gọi là trừng phạt nữa!
Thẩm Hạc Quy hơi cúi mắt, nhớ lại cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi, đôi môi mỏng vô thức mím thành một đường thẳng.
Là kẻ thù không đội trời chung với Minh Kiều nhiều năm, hắn hiểu rõ tính cách và thói quen của cậu còn hơn cả cha mẹ cậu.
Minh Kiều khá sợ đau, mỗi khi bị thương, cậu thường nghĩ rằng nếu đau một chỗ thì thà phân tán ra nhiều chỗ, như vậy sẽ bớt đau hơn.
Vậy nên, mỗi khi bị thương, việc đầu tiên cậu làm là bấm mạnh vào huyệt hổ khẩu của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy "nữ chính Mary Sue" làm động tác quen thuộc này, Thẩm Hạc Quy đã có một giây thất thần, thậm chí còn nghĩ rằng người đó chính là Minh Kiều.
Nhưng rất nhanh, hắn đã bác bỏ ý nghĩ đó.
Không thể nào là Minh Kiều được. Bởi vì nếu là Minh Kiều, hắn không thể nào không nhận ra.