Minh Kiều thực sự đã cân nhắc một chút, sau đó giả vờ lộ ra vẻ mặt đầy miễn cưỡng và không cam tâm, trừng đôi mắt to tròn lấp lánh ánh lên tia kiên cường nhìn Thượng Quan Ngạo Thiên.
Đây chính là khởi đầu của mối nghiệt duyên này. Nếu không phải Thượng Quan Ngạo Thiên, thì vốn dĩ hắn chẳng có bất cứ khả năng nào trở thành vị hôn thê cuối cùng của cậu - à không, của Tô Thúy Bình .
"Xem ra cô đã chọn phương án thứ nhất rồi. Vậy từ nay, cô sẽ ở bên cạnh tôi 24 giờ, làm chân sai vặt thân cận cho tôi. Hiểu chưa?"
Cậu - Tô - Mary - Thanh Lộ - Thúy Bình - một đứa con cưng của Thượng đế, từ khi nào phải làm nữ giúp việc đây hả? Lại còn là 24 giờ không rời nữa chứ!
Chuyện này tuyệt đối không thể nào chấp nhận được!
Minh Kiều: "Hiểu rồi."
Cậu nhìn thấy gương mặt An Li Nhi méo mó đến mức gần như biến dạng, thậm chí cô ta còn ném cho cậu ánh nhìn đầy căm hận.
Minh Kiều: "…Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng đâu có muốn làm đâu chứ?"
Tôi cũng là nạn nhân, là nạn nhân của cái kịch bản Mary Sue chết tiệt này mà!
Hu hu hu…
Nam chính Mary Sue xoay người rời đi, Minh Kiều biết hắn đang đến cái căn cứ bí mật nào đó của bảy vị Hoàng tử nhưng cậu không đi theo, mà nghiến răng, tập tễnh lê từng bước quay về lớp học.
Chương thứ 2 của cốt truyện đã khép lại, cậu cần xem thử chương 3 sẽ có những tình tiết ngớ ngẩn gì, đồng thời phải tìm cách xử lý vết thương của mình.
Vừa bước vào lớp, còn chưa kịp mở kịch bản chương 3 thì Minh Kiều đã bị gọi lại.
“Này, cô điếc à? Không nghe thấy Hoàng tử Thiên nói cô phải theo hầu cho anh ấy 24/7 sao? Đừng quên thân phận hiện tại của mình - cô chỉ là một chân sai vặt hèn mọn của Hoàng tử Thiên mà thôi! Anh ấy ở đâu, cô phải ở đó mà phục vụ! Thật không hiểu nổi tại sao một con nhỏ xấu xí như cô lại có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng tử Thiên được nữa!”
Minh Kiều vừa mở chương 3 vừa ngoảnh đầu nhìn người vừa lên tiếng.
Thấy đó là Lưu Nhu Tâm, cậu liếc nhìn cốt truyện rồi nhếch mép cười khẩy, chế giễu: “Thích đến mấy cũng chẳng có được.”
Đầu gối cậu vẫn còn đau nhói, đứng cũng không vững, phải khom người để giảm bớt áp lực.
Cúi xuống nhìn, cậu phát hiện vết thương ở đầu gối chảy máu ngày càng nghiêm trọng, đến mức dòng máu đỏ thẫm đang men theo đầu gối trượt xuống tận bắp chân, trông vô cùng đáng sợ.
Minh Kiều xót xa không thôi.
Cái đầu gối tội nghiệp của cậu.
“Cô…!” Lưu Nhu Tâm tức đến phát điên: “Đừng tưởng làm nữ hầu của Hoàng tử Thiên thì có thể vênh váo! Anh ấy sẽ không bao giờ để cô vào mắt, ngược lại còn hành hạ cô thê thảm! Loại người dám vô lễ với Hoàng tử Thiên thì đáng bị trừng phạt!”
Minh Kiều hờ hững đáp: “Không phiền cô bận tâm.”
“Nhu Tâm.” An Li Nhi vỗ nhẹ lên vai Lưu Nhu Tâm, nở nụ cười dịu dàng: “Hà tất gì phải phí lời với một con vịt xấu xí như thế chứ? Dù trong lòng cô ta có mơ mộng đến đâu thì vịt cũng không thể hóa thiên nga. Đừng nghĩ rằng làm nữ hầu của Hoàng tử Thiên là có cơ hội tiếp cận anh ấy, thật nực cười.”
“Tôi không hứng thú với vị Hoàng tử Thiên trong miệng các người, cũng mong các người đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa.” Minh Kiều vừa run rẩy đôi chân, vừa chen qua An Li Nhi, hướng đến phòng y tế.
“Cốt truyện không đề cập đến việc tôi đến phòng y tế, vậy tôi có thể đi không?” Vừa bước ra khỏi lớp, Minh Kiều cảm thấy không khí bên ngoài cũng trong lành hơn hẳn.
[Chỉ cần không làm lệch mạch truyện gốc thì vẫn được ạ! Nếu có lệch, thì chủ nhân phải tự nghĩ cách chỉnh lại về đúng kịch bản ban đầu. Vì thế, hãy cẩn thận đấy nhé, đừng để lệch quá nhiều nha!]
Minh Kiều gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Trong phòng y tế không có ai, Minh Kiều đành tạm ngồi lên giường nghỉ ngơi.
Cậu lấy điện thoại của Tô Thúy Bình ra, lướt qua danh bạ, phát hiện chỉ có vài số liên lạc đơn giản của người nhà.
Nói mới nhớ, nữ chính Mary Sue này dường như không có bạn bè, người duy nhất có thể gọi là bạn cũng là do quen biết trong trường.
Tên gì ấy nhỉ?