Tạ Bạch Lộ ngượng ngùng nói: "Lăng công tử nói đùa, vừa rồi ta chỉ đang lừa gạt hắn thôi, ta chưa nhìn thấy ngài."
Nàng tháo Ngũ Tinh Đỉnh bên hông xuống, nói: "Ngài đến để lấy cái này sao? Ta cũng thấy Thần Khí này rất xứng với ngài."
Nàng không dám vận khí niệm chú trước mặt hắn, sợ rằng vừa hành động đã bị hắn đánh chết ngay tại chỗ. Hơn nữa linh lực nàng vừa tích góp được đã dùng để gϊếŧ Tiền Lãng, thật sự không còn sức lực.
Bây giờ gần như đã là đường cùng, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần. Lăng Tùng cứ bám theo nàng không bỏ, chẳng phải là vì Ngũ Tinh Đỉnh sao? Nàng chủ động giao Ngũ Tinh Đỉnh ra, có lẽ vẫn còn cơ hội. Tiểu Tinh đã nói, Lăng Tùng muốn cướp nó là vì vật liệu chế tạo đỉnh, biết đâu căn bản không cần Tiểu Tinh đổi chủ nhân? Đỉnh cũng đã mất, ai là chủ nhân ban đầu của nó còn quan trọng sao?
Tạ Bạch Lộ vừa dứt lời, Tiểu Tinh đã lâu không lên tiếng liền tức giận quát: "Ngươi đang làm gì vậy, đồ hèn nhát!"
Tạ Bạch Lộ phản bác: "Lăng công tử khí vũ hiên ngang, ta vừa nhìn thấy liền muốn dâng hết những thứ tốt đẹp cho hắn, việc này thì liên quan gì đến hèn nhát!"
Tiểu Tinh: "...??"
Nó vừa tức vừa lo lắng: "Ngươi nghĩ rằng ngươi giao ta ra là hắn sẽ tha cho ngươi sao?"
Tạ Bạch Lộ liếc nhìn Lăng Tùng đang thản nhiên xem kịch vui, nghiêm mặt nói: "Ta và Lăng công tử không thù không oán, cũng không tranh giành thứ gì với hắn, hắn tha cho ta thì có gì không đúng?"
Tiểu Tinh muốn nói Lăng Tùng là người có thù tất báo, âm hiểm độc ác, những kẻ đắc tội hắn đều không có kết cục tốt đẹp, nàng mang nó chạy trốn ngay trước mắt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng sống sót rời đi.
Nhưng nó không dám... Nó nào dám nói xấu hắn trước mặt tên điên này!
Tiểu Tinh im lặng một lúc rồi tức giận nói: "Làm chủ nhân của Thần Khí, ngươi thật vô trách nhiệm! Ngươi không phải nên cùng ta sống chết có nhau sao!"
Trong lòng Tạ Bạch Lộ vô cùng căng thẳng, không nhịn được lại liếc nhìn Lăng Tùng, nàng biết Tiểu Tinh cố tình để lộ việc nó đã nhận nàng làm chủ, dù sao cũng phải chết, trước khi chết kéo theo một người xuống cùng dù sao cũng đỡ cô đơn hơn.
Lăng Tùng dường như rất thích thú với cuộc cãi vã giữa một người một khí linh, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tạ Bạch Lộ.
Tạ Bạch Lộ cãi lại: "Ta đâu có muốn làm chủ nhân của ngươi, ngươi chỉ muốn kéo ta xuống nước thôi!"
Nàng sợ Lăng Tùng mất kiên nhẫn liền ngừng cãi vã vô ích với Tiểu Tinh, hai tay dâng Ngũ Tinh Đỉnh lên, cung kính nói: "Lăng công tử, đồ của ngài, trả lại cho ngài."
Tiểu Tinh đang cãi nhau ầm ĩ với Tạ Bạch Lộ lập tức im bặt.
Lăng Tùng nhìn chằm chằm Tạ Bạch Lộ hồi lâu, bỗng nhiên điểm vào Ngũ Tinh Đỉnh trong tay nàng, cười khẩy: "Cái đỉnh này nói không sai, ta sẽ không tha cho ngươi."
Nhìn thấy sắc mặt Tạ Bạch Lộ thay đổi, hắn càng thêm vui vẻ, giọng nói trong trẻo nhưng lại mang theo sự chế giễu: "Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ không gϊếŧ ngươi sao?"
Tạ Bạch Lộ nhìn Lăng Tùng, ngoài sợ hãi còn có sự phẫn nộ không thể kìm nén.
Tên khốn kiếp này nên đến xã hội hiện đại để cảm nhận pháp luật!
Toàn thân Tạ Bạch Lộ căng cứng, đang định mặc kệ tất cả mà mắng hắn một trận cho hả giận liền nghe Lăng Tùng nói: "Sao không chạy đi?"
Tạ Bạch Lộ sững sờ, mặc kệ hắn có muốn hưởng thụ niềm vui săn đuổi hay không, nàng nhanh chóng cầm lấy túi trữ vật bị Tiền Lãng cướp đi cùng con dao găm đã gϊếŧ hắn rồi bỏ chạy.
Vừa chạy được hai bước, nàng dừng lại quay đầu nhìn Lăng Tùng: "Lăng công tử, làm sao ngài tìm được ta?"
Lăng Tùng ngẩn ra, như nghe thấy điều thú vị liền cười ha hả, hồi lâu sau mới nhìn về phía Tạ Bạch Lộ, nói với giọng điệu trêu chọc: "Ngươi thật sự nghĩ mình có thể chạy thoát?"
Chỉ khi cảm thấy lần này mình có thể chạy thoát mới nghĩ đến việc đề phòng bị bắt lại lần sau.
Tạ Bạch Lộ không nói nhảm nữa, nàng quay đầu bỏ chạy, đúng vậy, trước tiên cứ trốn thoát lần này đã rồi tính.
Lăng Tùng vẫn đứng yên tại chỗ, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Tạ Bạch Lộ mới lười biếng rút bản mệnh kiếm của mình ra.
Hắn mất hai ngày để chữa thương mới chậm rãi đuổi theo, ai ngờ nàng ta chạy cũng khá xa, nhưng lại không đi tìm người thân đáng tin cậy nào.
Hắn còn tưởng rằng lần này có thể tóm gọn được. Chuyện đoạt xá hắn không hoàn toàn tin tưởng, cố tình cho nàng ta thêm chút thời gian, hắn vẫn nhớ rõ nữ tu này ban đầu đến là để trả thù, tuy hắn không sợ nhưng ruồi muỗi cứ vo ve tìm đến cũng phiền phức, chi bằng nhân cơ hội này gϊếŧ sạch một lượt.